Tô Tín lập tức mở to mắt: “Lần rút thưởng này không lỗ, quả thực lời lớn!”

Cưu Ma Trí người này không phải mạnh nhất trong Thiên Long Bát Bộ nhưng thực lực chính là cao thủ nhất lưu.

Hơn nữa mặc dù hắn âm hiểm xảo trá, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nhưng bản thân lại say mê tại võ học, hắn chính là kỳ tài luyện võ.

Hỏa Diễm Đao chính là tuyệt kỹ thành danh của Cưu Ma Trí, chính là sư thừa truyền thụ, Cưu Ma Trí dựa này thần công quét ngang Tây Vực, không người có thể địch.

Tô Tín xem ra, thậm chí Hỏa Diễm Đao không kém gì Lục Mạch thần kiếm nhưng Cưu Ma Trí một thân sở học quá mức pha tạp, hỗn tạp, cũng không có phát huy võ học tới mức tận cùng.

“Đúng rồi, Hỏa Diễm Đao là nội lực phóng ra ngoài nhưng nội lực của ta không tới tình trạng phóng ra ngoài.”

“Chỉ có đi vào Tiên Thiên ngưng tụ thành khí hải mới miễn cưỡng phóng thích nội lực ra ngoài, nếu hiện tại ta sử dụng Hỏa Diễm Đao chẳng phải tiêu hao sạch tất cả lực lượng sao?”

Nội lực phóng ra ngoài là đường ranh giới giữa Tiên Thiên và Hậu Thiên.

Tiên Thiên có tam cảnh: Khái Hải, Linh Khiếu, Thần Cung.

Chỉ có cô đọng khí hải, chân khí trong cơ thể bạo tăng gấp mấy chục lần mới có thể phóng thích nội lực ra ngoài.

Hệ thống định nghĩa tiêu hao phẩm chính là một môn vũ kỹ có độ thuần thục trực tiếp tăng lên tới 100%, sử dụng một lần nhưng lại tiêu hao nôi lực của mình.

Bởi như vậy sử dụng mặt hàng cao cấp như Hỏa Diễm đao sẽ hao tốn nội lực cực kỳ kinh người, nếu hiện tại hắn sử dung vũ kỹ này, Tô Tín hoài nghi mình có thể bị hút thành người khô.

Hệ thống giải thích nói: “Sẽ không phát sinh loại tình huống này, độ thuần thục trăm phần trăm là kí chỉ đạt tới tình trạng của người sáng lập, cũng lý giải vũ kỹ tới mức tận cùng, thân thể sẽ căn cứ lực lượng hiện hữu tự thân mà kích phát ra lực lượng hiện có.

“Nội lực phóng ra ngoài chỉ làm một loại hình thức thao túng chân khí mà thôi, cho dù trong cơ thể võ giả cường đại chỉ có một khiếu huyệt cũng có thể đạt tới trình độ phóng ra ngoài, dùng thực lực của kí chủ hiện tại sử dụng Hỏa Diễm Đao hoàn toàn có thể còn lại phân nửa nội lực.”

Nghe được hệ thống nói như vậy, Tô Tín cũng yên lòng.

Tuyệt kỹ Hỏa Diễm Đao của Mật Tông, đây chính là đòn sát thủ của hắn, cũng là thứ đồ vật có tác dụng lật bàn vào lúc mấu chốt.

Chỉnh đốn sự vụ trong Phi Ưng Bang suốt ba ngày, mà ba ngày qua bên ngoài đã nổ tung.

Sa Phi Ưng đã chết, Tô Tín thay thế làm bang chủ!

Lúc trước Tô Tín đánh một trận với Lý Trung Hòa đều có người tam bang tứ hội tới xem, từ đó trở đi mọi người nhận định, người trẻ tuổi kia khẳng định không phải thế hệ tầm thường.

Mọi người không nghĩ tới là ngày hôm nay lại tới nhanh như vậy.

Chỉ có điều mấy tháng qua đi, lúc trước người trẻ tuổi cần phải lên lôi đài đấu sinh tử với Lý Trung Hòa mới có thể bảo vệ tính mạng, hiện tại hắn đã leo lên một trong những vị trí đỉnh phong của thế lực trong Thường Ninh phủ, đã bình khởi bình tọa với bọn họ.

Có thể trong thời gian ngắn như vậy lên vị trí bang chủ, thực lực, tâm cơ thậm chí là vận khí không thể thiếu thứ nào.

Hơn nữa bọn họ nhìn rõ Tô Tín tâm ngoan thủ lạt, Phi Ưng Bang còn đối ngoại tuyên bố là Thanh Trúc Bang ra tay đánh lén làm cho Sa Phi Ưng chết, nhưng lời này lại lừa quỷ đi thôi.

Bọn họ biết quá rõ hai phó bang chủ Thanh Trúc Bang là mặt hàng gì, cho dù bọn họ cùng tiến lên cũng không đánh bại Sa Phi Ưng, lời này ai tin tưởng?

Trong Tam Anh hội, sau khi Mạnh Trường Hà biết được tin tức này, trong giây lát bóp nát chén trà trong tay, vẻ mặt dữ tợn.

Con mình bị đối phương giết, kết quả người ta không có gì, không chỉ có dựa vào giẫm lên Tam Anh nổi danh dương Thường Ninh phủ, hiện tại càng trở thành kẻ đứng đầu Phi Ưng Bang, cũng bình khởi bình tọa với bọn họ làm cho hắn không thừa nhận nổi.

Ninh Lạc Quân nhìn thấy bộ dạng Mạnh Trường Hà như vậy, hắn thở dài nói: “Đại ca, nên thả xuống thì thả xuống đi, Mạnh Xung đã chết, ngươi có như vậy cũng vô dụng.”

“Hiện tại Tô Tín chính là bang chủ Phi Ưng Bang, chúng ta muốn động tới hắn tương đương tử đấu với Phi Ưng Bang.”

“Hiện tại Phi Ưng Bang cũng không phải lão chó già Sa Phi Ưng nắm giữ, Phi Ưng Bang hiện tại không giống, ta có nghe nói qua chế độ cải cách của chúng, hiện tại Phi Ưng Bang tối thiểu còn mạnh hơn trước gấp đôi.”

“Phi Ưng Bang trừ địa bàn ít ra, thực lực không khác gì Thần Phong Hội, Thiết Đao Hội, nếu chúng ta cưỡng ép ra tay, cho dù tiêu diệt Phi Ưng Bang cũng phải gãy mất vài cây răng.”

Đoạn Kiêu cũng nói: “Tiểu tử kia nhất định đã đột phá, hơn nữa thực lực vượt quá chúng ta tưởng tượng.”

“Ta đã từng giao thủ với lão chó già Sa Phi Ưng, hắn xuất thân Hà Nam đạo Thái Hành ba mươi sáu trại, tuy thực lực bản thân không tốt lắm nhưng đao pháp lại được một cự khấu là đao khách trong ba mươi sáu đao chân truyền, cho dù là ta cũng không nắm cắc thắng hắn.”

“Tô Tín có thể giết hắn, loại thực lực này đáng giá chúng ta xem trọng, không nên sinh tử tương bác với hắn, chúng ta được không bù mất.”

“Hắn giết con ta! Mối thù giết con bất cộng đái thiên!”

Mạnh Trường Hà cắn răng nói.

“Đại ca, đại cục làm trọng ah.”

Hai người đều khuyên nhủ.

Mạnh Trường Hà có mối thù giết con với Tô Tín mà không phải Tam Anh hội.

Nếu như Tô Tín chỉ là một vô danh tiểu tốt, bọn họ không ngại bán nhân tình cho Mạnh Trường Hà, tùy tiện một cước đạp chết Tô Tín là được.

Nhưng hiện tại Tô Tín chính là bang chủ Phi Ưng Bang, đó là tồn tại bình khởi bình tọa với bọn họ, lúc này đi sinh tử tương bác với Tô Tín không phù hợp lợi ích bang phái, càng không phù hợp lợi ích của bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện