Chỗ ở của Sa Phi Ưng không ở tổng đường Kim Nguyệt phường, mà ở giáp giới Kim Nguyệt phường của Minh Nguyệt phường.
Cả Minh Nguyệt phường có một nửa thuộc về Sa Phi Ưng trực tiếp quản hạt, đệ tử dưới tay hắn bồi dưỡng đều tập trung tại Minh Nguyệt phường.
Trên đường từ tổng đường trở về Sa Phi Ưng đều giữ im lặng, Sa Nguyên Đông theo sau hắn vô cùng hoảng sợ.
Nhìn trận thế của ngày hôm nay hắn cũng biết chuyện này đã rất lớn, tối thiểu đã rất lâu rồi hắn không nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sa Phi Ưng như thế.
Trở lại trạch viện trong Minh Nguyệt phường, Sa Phi Ưng đuổi người khác ra ngoài, chỉ bảo Sa Nguyên Đông ở lại.
Sa Phi Ưng đi đến bên tường, hắn đẩy một góc nhỏ, vách tường trước mặt hắn xoay tròn và lộ ra một gian phòng tối.
Sa Nguyên Đông mở to mắt, gian phòng tối tăm nhưng hắn đi thẳng vào trong.
Trong phòng tối không có những vật khác, chỉ có một cái rương cũ kỹ.
Sa Phi Ưng mở cái rương ra, bên trong chỉ có một thanh đao và tấm lệnh bài.
Đao là nhạn linh đao, trên đao có hoa văn kỳ dị, phía trên vẫn còn vết máu đỏ sậm.
Đó là huyết gỉ.
Thân đao quanh năm nhuốm máu sinh ra huyết gỉ, đã không cách nào lau đi.
Cầm lấy nhạn linh đao, Sa Phi Ưng nhớ lại vài chục năm trước, hắn theo sau trại chủ tung hoành Hà Nam đạo, lúc đó thời gian trôi qua rất khoái hoạt.
Đáng tiếc lúc trước hắn không thể bỏ cừu hận trong lòng, cố chấp phải về Thường Ninh phủ.
Mấy chục năm tâm huyết, tất cả giấc mộng ngày xưa cũng chỉ còn lại nhạn linh đao, hắn đã hơn mười năm không cầm tới nó.
- Nguyên Đông, nếu ta có xảy ra chuyện gì, ngươi hãy đi Hà Nam đạo, tùy tiện tìm một sơn trại và giao lệnh bài cho bọn họ, bọn họ tự nhiên sẽ dẫn ngươi đi gặp một người, người này sẽ bảo vệ ngươi đến khi tuổi già cũng không phải lo lắng gì.
Sa Phi Ưng cầm lấy lệnh bài giao cho Sa Nguyên Đông. Lệnh bài kiểu dáng rất đơn giản, không có trang trí dư thừa, phía trên ghi hai chữ cứng cáp: Thái Hành! Thái Hành của Thái Hành sơn!
Hà Nam đạo Thái Hành sơn trại. Thái Hành sơn trại chính là cự khấu đệ nhất thiên hạ!
Thái Hành có ba mươi sáu trại, ba mươi sáu đao đường, mấy vạn đao khách, lúc mạnh nhất cho dù là phật tông đạo môn cũng phải nhượng bộ lui binh.
Mặt sau của lệnh bài có ghi ba chữ: hai mươi ba, nét bút đơn giản lại giống như đao khắc ra, nhìn thấy liền cảm giác rét lạnh thấu xương.
Nhìn thấy Sa Phi Ưng nói nặng nề như thế, Sa Nguyên Đông không hiểu hỏi:
- Phụ thân, thực lực đám người Tô Tín không bằng ngươi, chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi, tại sao lại nói nghiêm trọng như vậy.
Sa Phi Ưng lắc đầu:
- Ngươi không hiểu, ta đã già, mà Tô Tín lại còn trẻ, huống hồ lần này cho dù thắng hay bại, Phi Ưng bang chắc chắn sẽ xuống dốc.
- Cho dù ta có thể thanh trừ những nhân tố không ổn định trong Phi Ưng bang, nhưng không có những đại đầu mục và đường chủ này, thực lực của Phi Ưng bang chắc chắn rơi xuống đáy vực, đến lúc đó những bang phái khác có thể không ngấp nghé hay sao?
- Cho nên ngươi giữ lại lệnh bài này, một khi xảy ra chuyện thì lập tức rời đi, sau khi đi phải tới Hà Nam đạo, tới đó ngươi sẽ được triệt để an toàn.
Còn có một câu Sa Phi Ưng không nói, đó là hắn triệt để thất vọng về nhi tử của mình.
Với tính cách của hắn không thể khống chế được Phi Ưng bang, dù cho miễn cưỡng trở thành bang chủ, không có hắn chấn nhiếp từ phía sau, kết quả cuối cùng đoán chừng cũng giống như Thanh Trúc bang Ngụy Phong mà thôi.
Sa Phi Ưng biết rõ mình đã già, hắn sống không được vài năm, cho nên hắn nhất định phải lưu lại đường lui an toàn cho nhi tử của mình.
- Đi thôi, hiện tại ta thay ngươi thanh lý Phi Ưng bang một lần, sau này ngươi có thể ngồi vững vị trí bang chủ hay không phải xem chính ngươi.
Cầm lấy nhạn linh đao, Sa Phi Ưng đi ra khỏi nhà, ngoài cửa hơn một trăm tên thủ hạ hắn bồi dưỡng tỉ mỉ đang đứng chờ.
Những người này người mạnh nhất đã đến Hậu Thiên sơ kỳ, yếu nhất cũng đã đả thông hơn mười khiếu huyệt.
Có thể nói bọn họ mới là chiến lực mạnh nhất của Phi Ưng bang, trừ kinh nghiệm chiến đấu ra, bọn họ đều mạnh hơn đệ tử chiến đường.
Điều quan trọng nhất của bọn họ chính là long trung thành.
Từ thời khắc bắt đầu bồi dưỡng bọn họ, Sa Phi Ưng đã quán triệt tư tưởng: trung tâm của các ngươi không phải Phi Ưng bang, mà là Sa Phi Ưng ta!
- Đi!
Sa Phi Ưng vung tay lên, hơn trăm người đi theo hắn rời khỏi tòa nhà. Lúc đi ra đến đường lớn chợt Sa Phi Ưng cảm giác có gì đó không đúng.
Ngày thường đường cái huyên náo ầm ĩ mà giờ hiện tại im lặng như tờ, cũng không thấy bóng người nào.
Ngay cả những cửa hàng mở cửa buôn bán hàng ngày cũng đóng cửa.
- Xuất hiện đi, ta không ngờ các ngươi lại xuống tay trước, là ai xung phong vậy?
- Lâm Phục Hổ không dám, Đổng Thành Vũ có ý nhưng không có can đảm, Trang Lê cẩn thận thành thói quen, có lá gan phục kích ta ngay trước cửa cũng chỉ có ngươi mà thôi.
Tô Tín đi ra khỏi góc rẽ, Lý Phôi đi theo sau lưng hắn, Hoàng Bỉnh Thành thì dẫn theo thủ hạ của Tô Tín sớm mai phục chung quanh Minh Nguyệt phường.
Từ khi tiếp nhận nhiệm vụ tới hôm nay, Sa Phi Ưng nhất định phải chết, một núi không thể chứa hai hổ, về sau Phi Ưng bang, sẽ là họ Tô, không có họ Sa.
Nhìn thấy Tô Tín, Sa Phi Ưng thở dài một hơi:
- Quả nhiên là ngươi, ta đoán sẽ là ngươi, ngươi biết hiện tại ta hối hận nhất là cái gì không? Chính là lúc trước ngươi giết Hầu Thông nhưng ta không dựa theo bang quy xử lý ngươi, trực tiếp phế ngươi! Tô Tín cười vui vẻ, nói:
- Không riêng gì ngươi, rất nhiều người đều nghĩ như vậy nhưng đáng tiếc đã muộn rồi.
Sự hối hận ấy không chỉ mình Sa Phi Ưng có, Hổ Tam Gia cũng có.
Bọn họ cũng không phải kẻ ngu dốt, nhưng tại sao lúc trước bọn họ dung túng Tô Tín? Rất đơn giản, chỉ là tư duy theo quán tính mà thôi.
Bọn họ căn bản không ngờ Tô Tín có thể phát triển nhanh như vậy, nhanh tới mức chính bọn họ cũng cảm thấy quá khủng!
Cho dù là Hổ Tam Gia hay Sa Phi Ưng, bọn họ đều cho rằng Tô Tín cần nhiều thời gian để có thể phát triển hơn nữa.
Chính mình làm không được, nên bọn họ cho rằng Tô Tín cũng chắc chắn làm không được. Kiểu suy nghĩ đó hầu như ai cũng có.
Nhưng bọn họ đã xem thường Tô Tín, từ đó dẫn tới hậu quả chí mạng.
Sa Nguyên Đông đứng sau lưng Sa Phi Ưng quát lên:
- Tô Tín! Ngươi cũng dám động thủ với bang chủ, đây quả thực là đại nghịch bất đạo!
- Hoàng đế thay phiên làm, năm nay đến lượt ta. Ngay cả vị trí cửu ngũ chí tôn còn biến ảo không lường, chỉ là một bang chủ thì có là gì chứ?
Tô Tín mỉa mai một câu.
Sa Phi Ưng rút nhạn linh đao sau lưng ra, quát lớn:
- Lui ra!
- Ra tay đi, ta đúng là muốn xem ngươi dựa vào lực lượng gì mà dám tới đây giết ta?
Mười năm không ra tay nhưng Sa Phi Ưng cầm nhạn linh đao lại có cảm giác quen thuộc.
Oong!
Rút trường đao ra khỏi vỏ, Sa Phi Ưng kéo lê trên mặt đất và tấn công Tô Tín.
Tròng mắt Tô Tín híp lại, động tác của Sa Phi Ưng phi thường quái dị, kéo đao mà đi giống như quân đao trên chiến trường cận thân trảm địch, có thể bộc phát ra lực lượng cực mạnh.
Nhưng nhạn linh đao có thân đao dài hẹp và không quá dày như yêu đao, hắn làm ra động tác này càng thập phần quái dị.
- Lui ra phía sau, nếu người bên phía Sa Phi Ưng động thủ thì ngươi cũng động thủ.
Tô Tín nói với Lý Phôi.
Hoàng Bỉnh Thành đã mang theo thủ hạ nấp ở chung quanh, năm trăm đấu một trăm, cho dù thực lực có thua kém một bậc cũng đầy đủ lực lượng hốt gọn đối phương.
- Trảm!
Bỗng nhiên Sa Phi Ưng quát lớn một tiếng, nhạn linh đao trong tay hắn ánh lên, vun vút chém xuống đầu Tô Tín.
Tử khí trong tay Tô Tín cũng xuất hiện, trường kiếm chém liên tục ba lượt, lúc này mới hóa giải thế công của Sa Phi Ưng kia.
Giờ hắn cũng xem như đã hiểu vì sao Sa Phi Ưng lúc trước làm ra động tác kéo đao quỷ dị như thế, một đao này của hắn đúng là đao pháp quân đao nhưng uy lực lại thập phần cường đại, rõ ràng dùng nhạn linh đao nhẹ nhàng nhưng lại chém ra khí thế của quân đao.
Nhưng thật tình Sa Phi Ưng còn kinh hãi hơn Tô Tín.
Chiêu đao này của hắn chính là được một đao khách cường đại trong Hà Nam đạo Thái Hành ba mươi sáu đao khách truyền thụ, kéo đao trảm, tinh khí thần đều ở đỉnh phong, đây là một kích đánh phủ đầu mạnh nhất.
Ngày xưa khi Sa Phi Ưng rời khỏi Thường Ninh phủ liền gia nhập một trong Thái Hành ba mươi sáu trại, nơi đó tập trung đao khách mạnh nhất giang hồ.
Mặc dù một chiêu này của hắn chỉ là tên đao khách cường đại rảnh rỗi nói chuyện dạy cho hắn, nhưng nó lại giúp Sa Phi Ưng chưa gặp địch thủ trong cùng cấp bậc.
Nhưng hiện tại lại bị ba kiếm của Tô Tín đỡ được, thậm chí lực lượng kia xuyên thấu qua nhạn linh đao làm cổ tay hắn chấn động mạnh.
Sa Phi Ưng sững sờ, Tô Tín không hề ngẩn người.
Chân khí trong cơ thể vận hành theo Tử Hà Thần Công và bám vào trong thân kiếm, kiếm quang mang theo tử khí đâm thẳng vào cổ Sa Phi Ưng.
Hai tiếng leng keng vang lên, nhạn linh đao của Sa Phi Ưng chém ngang, đao thế không ngớt không dứt, nó đẩy trường kiếm Tô Tín ra, khí thế như cầu vồng chém tới lần nữa.
Tô Tín lại không nhanh không chậm, ỷ vào khoái kiếm sắc bén va chạm với Sa Phi Ưng.
Sau khi giao thủ một hồi, Tô Tín cũng đã phát hiện nhược điểm của Sa Phi Ưng.
Hắn đã quá già, khí huyết thể lực đã bắt đầu xuống dốc, mà Tô Tín như mặt trời vừa mọc, còn không ngừng tiến về phía trước.
Tử Hà Thần Công thân là công pháp nhị tinh bán, tuy hiệu quả chủ yếu là hóa giải chân khí dị chủng, trợ giúp chiến đấu cực kỳ ít nhưng Tử Hà Thần Công tu luyện ra chân khí còn mạnh hơn chân khí của Tô Tín gấp mấy chục lần.
Hơn nữa Tô Tín hiện tại tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công đã đạt tới tầng thứ nhất, chỉ riêng khí lực đơn thuần không kém gì Hậu Thiên đại viên mãn, thậm chí còn mạnh hơn nữa.
Hiện tại Tô Tín chiến với Sa Phi Ưng thế lực ngang nhau, hoàn toàn không lâm vào hạ phong chút nào.
Kinh nghiệm chiến đấu của Sa Phi Ưng rất phong phú, trước kia hắn gia nhập Thái Hành sơn trại, lui tới ăn cướp đều là đệ tử đại phái giang hồ.
Tô Tín ngay từ đầu du đấu khiến hắn có cảm giác không ổn, lập tức chuyển đổi chiến pháp, nhạn linh đao bị hắn vung vẩy giống như mưa rào cuốn lấy Tô Tín!
Áp lực cường đại ập vào mặt, Tô Tín bứt ra và vội vàng thối lui!
Kiếm dù có mau hơn nữa cũng phải có cơ hội xuất kiếm mới được, hiện tại Sa Phi Ưng không cho hắn cả cơ hội xuất kiếm thì làm sao đánh.
Cả Minh Nguyệt phường có một nửa thuộc về Sa Phi Ưng trực tiếp quản hạt, đệ tử dưới tay hắn bồi dưỡng đều tập trung tại Minh Nguyệt phường.
Trên đường từ tổng đường trở về Sa Phi Ưng đều giữ im lặng, Sa Nguyên Đông theo sau hắn vô cùng hoảng sợ.
Nhìn trận thế của ngày hôm nay hắn cũng biết chuyện này đã rất lớn, tối thiểu đã rất lâu rồi hắn không nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sa Phi Ưng như thế.
Trở lại trạch viện trong Minh Nguyệt phường, Sa Phi Ưng đuổi người khác ra ngoài, chỉ bảo Sa Nguyên Đông ở lại.
Sa Phi Ưng đi đến bên tường, hắn đẩy một góc nhỏ, vách tường trước mặt hắn xoay tròn và lộ ra một gian phòng tối.
Sa Nguyên Đông mở to mắt, gian phòng tối tăm nhưng hắn đi thẳng vào trong.
Trong phòng tối không có những vật khác, chỉ có một cái rương cũ kỹ.
Sa Phi Ưng mở cái rương ra, bên trong chỉ có một thanh đao và tấm lệnh bài.
Đao là nhạn linh đao, trên đao có hoa văn kỳ dị, phía trên vẫn còn vết máu đỏ sậm.
Đó là huyết gỉ.
Thân đao quanh năm nhuốm máu sinh ra huyết gỉ, đã không cách nào lau đi.
Cầm lấy nhạn linh đao, Sa Phi Ưng nhớ lại vài chục năm trước, hắn theo sau trại chủ tung hoành Hà Nam đạo, lúc đó thời gian trôi qua rất khoái hoạt.
Đáng tiếc lúc trước hắn không thể bỏ cừu hận trong lòng, cố chấp phải về Thường Ninh phủ.
Mấy chục năm tâm huyết, tất cả giấc mộng ngày xưa cũng chỉ còn lại nhạn linh đao, hắn đã hơn mười năm không cầm tới nó.
- Nguyên Đông, nếu ta có xảy ra chuyện gì, ngươi hãy đi Hà Nam đạo, tùy tiện tìm một sơn trại và giao lệnh bài cho bọn họ, bọn họ tự nhiên sẽ dẫn ngươi đi gặp một người, người này sẽ bảo vệ ngươi đến khi tuổi già cũng không phải lo lắng gì.
Sa Phi Ưng cầm lấy lệnh bài giao cho Sa Nguyên Đông. Lệnh bài kiểu dáng rất đơn giản, không có trang trí dư thừa, phía trên ghi hai chữ cứng cáp: Thái Hành! Thái Hành của Thái Hành sơn!
Hà Nam đạo Thái Hành sơn trại. Thái Hành sơn trại chính là cự khấu đệ nhất thiên hạ!
Thái Hành có ba mươi sáu trại, ba mươi sáu đao đường, mấy vạn đao khách, lúc mạnh nhất cho dù là phật tông đạo môn cũng phải nhượng bộ lui binh.
Mặt sau của lệnh bài có ghi ba chữ: hai mươi ba, nét bút đơn giản lại giống như đao khắc ra, nhìn thấy liền cảm giác rét lạnh thấu xương.
Nhìn thấy Sa Phi Ưng nói nặng nề như thế, Sa Nguyên Đông không hiểu hỏi:
- Phụ thân, thực lực đám người Tô Tín không bằng ngươi, chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi, tại sao lại nói nghiêm trọng như vậy.
Sa Phi Ưng lắc đầu:
- Ngươi không hiểu, ta đã già, mà Tô Tín lại còn trẻ, huống hồ lần này cho dù thắng hay bại, Phi Ưng bang chắc chắn sẽ xuống dốc.
- Cho dù ta có thể thanh trừ những nhân tố không ổn định trong Phi Ưng bang, nhưng không có những đại đầu mục và đường chủ này, thực lực của Phi Ưng bang chắc chắn rơi xuống đáy vực, đến lúc đó những bang phái khác có thể không ngấp nghé hay sao?
- Cho nên ngươi giữ lại lệnh bài này, một khi xảy ra chuyện thì lập tức rời đi, sau khi đi phải tới Hà Nam đạo, tới đó ngươi sẽ được triệt để an toàn.
Còn có một câu Sa Phi Ưng không nói, đó là hắn triệt để thất vọng về nhi tử của mình.
Với tính cách của hắn không thể khống chế được Phi Ưng bang, dù cho miễn cưỡng trở thành bang chủ, không có hắn chấn nhiếp từ phía sau, kết quả cuối cùng đoán chừng cũng giống như Thanh Trúc bang Ngụy Phong mà thôi.
Sa Phi Ưng biết rõ mình đã già, hắn sống không được vài năm, cho nên hắn nhất định phải lưu lại đường lui an toàn cho nhi tử của mình.
- Đi thôi, hiện tại ta thay ngươi thanh lý Phi Ưng bang một lần, sau này ngươi có thể ngồi vững vị trí bang chủ hay không phải xem chính ngươi.
Cầm lấy nhạn linh đao, Sa Phi Ưng đi ra khỏi nhà, ngoài cửa hơn một trăm tên thủ hạ hắn bồi dưỡng tỉ mỉ đang đứng chờ.
Những người này người mạnh nhất đã đến Hậu Thiên sơ kỳ, yếu nhất cũng đã đả thông hơn mười khiếu huyệt.
Có thể nói bọn họ mới là chiến lực mạnh nhất của Phi Ưng bang, trừ kinh nghiệm chiến đấu ra, bọn họ đều mạnh hơn đệ tử chiến đường.
Điều quan trọng nhất của bọn họ chính là long trung thành.
Từ thời khắc bắt đầu bồi dưỡng bọn họ, Sa Phi Ưng đã quán triệt tư tưởng: trung tâm của các ngươi không phải Phi Ưng bang, mà là Sa Phi Ưng ta!
- Đi!
Sa Phi Ưng vung tay lên, hơn trăm người đi theo hắn rời khỏi tòa nhà. Lúc đi ra đến đường lớn chợt Sa Phi Ưng cảm giác có gì đó không đúng.
Ngày thường đường cái huyên náo ầm ĩ mà giờ hiện tại im lặng như tờ, cũng không thấy bóng người nào.
Ngay cả những cửa hàng mở cửa buôn bán hàng ngày cũng đóng cửa.
- Xuất hiện đi, ta không ngờ các ngươi lại xuống tay trước, là ai xung phong vậy?
- Lâm Phục Hổ không dám, Đổng Thành Vũ có ý nhưng không có can đảm, Trang Lê cẩn thận thành thói quen, có lá gan phục kích ta ngay trước cửa cũng chỉ có ngươi mà thôi.
Tô Tín đi ra khỏi góc rẽ, Lý Phôi đi theo sau lưng hắn, Hoàng Bỉnh Thành thì dẫn theo thủ hạ của Tô Tín sớm mai phục chung quanh Minh Nguyệt phường.
Từ khi tiếp nhận nhiệm vụ tới hôm nay, Sa Phi Ưng nhất định phải chết, một núi không thể chứa hai hổ, về sau Phi Ưng bang, sẽ là họ Tô, không có họ Sa.
Nhìn thấy Tô Tín, Sa Phi Ưng thở dài một hơi:
- Quả nhiên là ngươi, ta đoán sẽ là ngươi, ngươi biết hiện tại ta hối hận nhất là cái gì không? Chính là lúc trước ngươi giết Hầu Thông nhưng ta không dựa theo bang quy xử lý ngươi, trực tiếp phế ngươi! Tô Tín cười vui vẻ, nói:
- Không riêng gì ngươi, rất nhiều người đều nghĩ như vậy nhưng đáng tiếc đã muộn rồi.
Sự hối hận ấy không chỉ mình Sa Phi Ưng có, Hổ Tam Gia cũng có.
Bọn họ cũng không phải kẻ ngu dốt, nhưng tại sao lúc trước bọn họ dung túng Tô Tín? Rất đơn giản, chỉ là tư duy theo quán tính mà thôi.
Bọn họ căn bản không ngờ Tô Tín có thể phát triển nhanh như vậy, nhanh tới mức chính bọn họ cũng cảm thấy quá khủng!
Cho dù là Hổ Tam Gia hay Sa Phi Ưng, bọn họ đều cho rằng Tô Tín cần nhiều thời gian để có thể phát triển hơn nữa.
Chính mình làm không được, nên bọn họ cho rằng Tô Tín cũng chắc chắn làm không được. Kiểu suy nghĩ đó hầu như ai cũng có.
Nhưng bọn họ đã xem thường Tô Tín, từ đó dẫn tới hậu quả chí mạng.
Sa Nguyên Đông đứng sau lưng Sa Phi Ưng quát lên:
- Tô Tín! Ngươi cũng dám động thủ với bang chủ, đây quả thực là đại nghịch bất đạo!
- Hoàng đế thay phiên làm, năm nay đến lượt ta. Ngay cả vị trí cửu ngũ chí tôn còn biến ảo không lường, chỉ là một bang chủ thì có là gì chứ?
Tô Tín mỉa mai một câu.
Sa Phi Ưng rút nhạn linh đao sau lưng ra, quát lớn:
- Lui ra!
- Ra tay đi, ta đúng là muốn xem ngươi dựa vào lực lượng gì mà dám tới đây giết ta?
Mười năm không ra tay nhưng Sa Phi Ưng cầm nhạn linh đao lại có cảm giác quen thuộc.
Oong!
Rút trường đao ra khỏi vỏ, Sa Phi Ưng kéo lê trên mặt đất và tấn công Tô Tín.
Tròng mắt Tô Tín híp lại, động tác của Sa Phi Ưng phi thường quái dị, kéo đao mà đi giống như quân đao trên chiến trường cận thân trảm địch, có thể bộc phát ra lực lượng cực mạnh.
Nhưng nhạn linh đao có thân đao dài hẹp và không quá dày như yêu đao, hắn làm ra động tác này càng thập phần quái dị.
- Lui ra phía sau, nếu người bên phía Sa Phi Ưng động thủ thì ngươi cũng động thủ.
Tô Tín nói với Lý Phôi.
Hoàng Bỉnh Thành đã mang theo thủ hạ nấp ở chung quanh, năm trăm đấu một trăm, cho dù thực lực có thua kém một bậc cũng đầy đủ lực lượng hốt gọn đối phương.
- Trảm!
Bỗng nhiên Sa Phi Ưng quát lớn một tiếng, nhạn linh đao trong tay hắn ánh lên, vun vút chém xuống đầu Tô Tín.
Tử khí trong tay Tô Tín cũng xuất hiện, trường kiếm chém liên tục ba lượt, lúc này mới hóa giải thế công của Sa Phi Ưng kia.
Giờ hắn cũng xem như đã hiểu vì sao Sa Phi Ưng lúc trước làm ra động tác kéo đao quỷ dị như thế, một đao này của hắn đúng là đao pháp quân đao nhưng uy lực lại thập phần cường đại, rõ ràng dùng nhạn linh đao nhẹ nhàng nhưng lại chém ra khí thế của quân đao.
Nhưng thật tình Sa Phi Ưng còn kinh hãi hơn Tô Tín.
Chiêu đao này của hắn chính là được một đao khách cường đại trong Hà Nam đạo Thái Hành ba mươi sáu đao khách truyền thụ, kéo đao trảm, tinh khí thần đều ở đỉnh phong, đây là một kích đánh phủ đầu mạnh nhất.
Ngày xưa khi Sa Phi Ưng rời khỏi Thường Ninh phủ liền gia nhập một trong Thái Hành ba mươi sáu trại, nơi đó tập trung đao khách mạnh nhất giang hồ.
Mặc dù một chiêu này của hắn chỉ là tên đao khách cường đại rảnh rỗi nói chuyện dạy cho hắn, nhưng nó lại giúp Sa Phi Ưng chưa gặp địch thủ trong cùng cấp bậc.
Nhưng hiện tại lại bị ba kiếm của Tô Tín đỡ được, thậm chí lực lượng kia xuyên thấu qua nhạn linh đao làm cổ tay hắn chấn động mạnh.
Sa Phi Ưng sững sờ, Tô Tín không hề ngẩn người.
Chân khí trong cơ thể vận hành theo Tử Hà Thần Công và bám vào trong thân kiếm, kiếm quang mang theo tử khí đâm thẳng vào cổ Sa Phi Ưng.
Hai tiếng leng keng vang lên, nhạn linh đao của Sa Phi Ưng chém ngang, đao thế không ngớt không dứt, nó đẩy trường kiếm Tô Tín ra, khí thế như cầu vồng chém tới lần nữa.
Tô Tín lại không nhanh không chậm, ỷ vào khoái kiếm sắc bén va chạm với Sa Phi Ưng.
Sau khi giao thủ một hồi, Tô Tín cũng đã phát hiện nhược điểm của Sa Phi Ưng.
Hắn đã quá già, khí huyết thể lực đã bắt đầu xuống dốc, mà Tô Tín như mặt trời vừa mọc, còn không ngừng tiến về phía trước.
Tử Hà Thần Công thân là công pháp nhị tinh bán, tuy hiệu quả chủ yếu là hóa giải chân khí dị chủng, trợ giúp chiến đấu cực kỳ ít nhưng Tử Hà Thần Công tu luyện ra chân khí còn mạnh hơn chân khí của Tô Tín gấp mấy chục lần.
Hơn nữa Tô Tín hiện tại tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công đã đạt tới tầng thứ nhất, chỉ riêng khí lực đơn thuần không kém gì Hậu Thiên đại viên mãn, thậm chí còn mạnh hơn nữa.
Hiện tại Tô Tín chiến với Sa Phi Ưng thế lực ngang nhau, hoàn toàn không lâm vào hạ phong chút nào.
Kinh nghiệm chiến đấu của Sa Phi Ưng rất phong phú, trước kia hắn gia nhập Thái Hành sơn trại, lui tới ăn cướp đều là đệ tử đại phái giang hồ.
Tô Tín ngay từ đầu du đấu khiến hắn có cảm giác không ổn, lập tức chuyển đổi chiến pháp, nhạn linh đao bị hắn vung vẩy giống như mưa rào cuốn lấy Tô Tín!
Áp lực cường đại ập vào mặt, Tô Tín bứt ra và vội vàng thối lui!
Kiếm dù có mau hơn nữa cũng phải có cơ hội xuất kiếm mới được, hiện tại Sa Phi Ưng không cho hắn cả cơ hội xuất kiếm thì làm sao đánh.
Danh sách chương