- Tô Tín, giờ ta cho ngươi một lựa chọn, nếu  ngươi giết hết thuộc hạ của mình thì ta tha cho ngươi một mạng, chỉ phế đi võ công của ngươi. Nếu ngươi không động thủ thì Tam Anh hội chúng ta sẽ ra tay! Ngươi và huynh đệ thuộc hạ của ngươi đều sẽ chết sạch!

Giọng nói của Mạnh Trường Hà u ám lạnh lùng, khiến cho mọi người xung quanh đều vô cùng sợ hãi.

Đây là ông ta muốn Tô Tín sống không bằng chết, muốn ép cậu đi vào chỗ chết!

Dù Tô Tín có giết hết thuộc hạ để bảo toàn mạng sống, thì ngày tháng sau này e là cậu cũng sẽ sống không bằng chết vì sự ăn năn.

Huống hồ Mạnh Trường Hà phế đi võ công của cậu.

Võ sĩ không có võ công sẽ giống như thần tiên bị giáng phàm vậy, mùi vị này rõ ràng là còn khó chịu hơn cả chết.

Tô Tín cười hà hà:

- Mạnh hội chủ, làm người đừng nên quá tự tin, ta chẳng chọn cách nào cả, ông có thể làm gì?

Những người khác đều ngây ngốc nhìn Tô Tín, Mạnh Trường Hà đây không phải quá tự tin mà là ông ta có thực lực đáng để tin!

Chỉ dựa vào những tinh nhuệ Tam Anh hội mà Mạnh Trường Hà dẫn đến, đừng nói là giết thuộc hạ của Tô Tín, dù có giết cả Phi Ưng bang cũng dễ như trở bàn tay.

Ninh Lạc Quân bên cạnh cười nói:

- Sa bang chủ, Tô Tín này là thuộc hạ của ông, ông có gì để nói không?

Sắc mặt Sa Phi Ưng đỏ bừng bừng, Ninh Lạc Quân chẳng hề giữ chút thể diện nào cho ông cả.

Câu hỏi này bảo ông phải trả lời ra sao? Nói là ông mặc kệ Tô Tín, giao cho bọn họ xử trí sao? Đến thuộc hạ của mình cũng không bảo vệ được, Sa Ưng bang còn có thể tồn tại được ở Thường Ninh phủ sao?

Tuy Sa Phi Ưng bọn họ ban đầu có ý định hạ mình trước Tam Anh hội, nhưng đó là lúc kín đáo, nơi chỉ có người của hai bên thì bọn họ mới cúi đầu.

Còn giờ đây dưới ánh mắt đổ dồn của mọi người, nếu ông ta hạ mình thật, chắc chắn sẽ bị các bang phái khác coi thường, thậm chí đến những bang chúng trong bang bọn họ cũng sẽ cảm thấy thất vọng mà rời Phi Ưng bang ngay.

Nhưng thế lực trước mắt mạnh hơn, nếu ông ta dám nói không, hơn trăm tinh anh hậu thiên sơ kỳ mà Tam Anh hội dẫn đến này sẽ chính là chuẩn bị cho ông ta!

- Tô Tín phạm phải tội lớn, chuyện này không liên quan gì đến Phi Ưng bang, nếu Tam Anh hội muốn xử trí hắn thì cứ ra tay.

Sa Phi Ưng nặn ra mấy câu.

Lời này của ông sau  khi được nói ra, quả nhiên người những bang phái khác ở đây đều tỏ vẻ khinh thường, còn trong ánh mắt của những bang chúng Phi Ưng bang lại tỏ vẻ thất vọng.

Mạnh Trường Hà cười lạnh lùng:

- Tô Tín, Phi Ưng bang cũng đã bỏ mặc ngươi, ngươi còn gì để nói không? Nếu ta đã cho ngươi cơ hội mà ngươi không chọn, vậy thì giờ ta sẽ đưa ngươi đi chôn cùng con trai ta!

Thật ra Mạnh Trường Hà không hề muốn thẳng tay giết Tô Tín như vậy.

Ông ta muốn khiến Tô Tín chịu giày vò khổ sở rồi mới chết đi, như vậy mới xứng với nỗi đau mất con của ông ta.

Đáng tiếc không hữu dụng với Tô Tín, vậy ông chỉ còn cách giết luôn Tô Tín, đưa Tô Tín về chôn cùng Mạnh Xung!

- Bắt lấy Tô Tín, ta muốn lăng trì hắn trước rồi mới để cho hắn chết!

Vẻ mặt của Mạnh Trường Hà u ám tàn bạo như đang điên cuồng lên vậy.

Ninh Lạc Quân gật đầu, tay cầm Ly Hồn Câu hướng thẳng về phía Tô Tín.

Một võ sĩ hậu thiên sơ kỳ mà thôi, hắn vốn chẳng để tâm.

- Tô Tín, thật ra ta rất tán thưởng ngươi, đáng tiếc ngươi còn trẻ người nên quá kích động, thế gian này không thiếu nhân tài, số nhân tài chết giữa chừng lại càng nhiều hơn.

Ninh Lạc Quân lắc đầu, tỏ vẻ nuối tiếc, trên mặt không mang theo chút sát khí nào nhưng vẫn khiến mọi người sởn tóc gáy.

Lý Hoại mặt không đổi sắc đứng về cạnh Tô Tín, dù gì cũng sẽ chết thì sao không liều một phen?

Võ công Hoàng Bính Thành tuy kém nhưng cũng cắn răng đứng cạnh Tô Tín trước khí thế của Ninh Lạc Quân.

- Chà chà, ba người cùng lên, quả nhiên có nghĩa khí, có điều sau cùng rồi cũng chết cả!

Thân hình Ninh Lạc Quân hóa thành bóng trắng, dường như trong tích tắc đã đến ngay trước mặt Tô Tín.

Lý Hoại bỗng trợn trừng mắt, tốc độ Tịch Tà Kiếm Pháp của hắn cũng rất nhanh, nhưng trước Ninh Lạc Quân thì đến cơ hội xuất kiếm cũng không có được!

Ly Hồn Câu được tung ra, binh khí kỳ môn quỷ dị này chỉ cần nhẹ nhàng móc ra liền có thể xé nát cổ họng người khác.

Nhưng đúng lúc này, một đường sắc nhọn quét qua, chỉ nghe một tiếng “keeng” lớn vang lên, Ninh Lạc Quân bay ra hơn mười bước chân mới dừng lại, Ly Hồn Câu trong tay bị đánh bay, chỉ để lại một thanh yêu đao bình thường đang cắm trên mặt đất.

Là ai? Rốt cuộc là ai?

Hai tay run rẩy, Ninh Lạc Quân không ngừng nhìn quanh với ánh mắt khó tin.

Trong Thường Ninh phủ còn có người đánh bay được vũ khí khỏi tay hắn sao? Sức mạnh to lớn vừa rồi khiến hắn nảy sinh cảm giác không thể nào kháng cự.

- Ái chà, náo nhiệt phết nhỉ, tam bang tứ hội các ngươi nhiều việc bang thế mà không lo đi xử lý, còn ở đây xem kịch à?

Tổng bổ đầu Thiết Vô Tình của Đông Thập Nhị phường cầm hai viên bi sắt trong tay từ trong đám đông chầm chậm đi đến.

Lý Hoại và Hoàng Bính Thành đều kinh ngạc nhìn Tô Tín, lão đại sớm đã nhờ được viện binh đến, bọn họ đã lo lắng thừa rồi.

Đặc biệt là Hoàng Bính Thành, ông ta liền dùng ánh mắt oán trách nhìn Tô Tín.

Có viện binh mà chẳng nói sớm, lúc nãy Ninh Lạc Quân ra tay suýt chút nữa đã dọa cho hắn sợ mất mật.

Tô Tín ho một tiếng, thấp giọng nói:

- Đã diễn kịch thì hiển nhiên cần diễn cho trọn bộ rồi, nếu không làm sao có thể khiến những kẻ tâm trí không kiên định này chủ động rời đi được?

Sau khi giết Mạnh Xung, Tô Tín đã dự đoán được tình hình này nên đã thầm tìm đến một bổ khoái tuần tra nhờ hắn đưa tin đến cho Thiết Vô Tình.

Tô Tín đã giúp Thiết Vô Tình làm nhiều chuyện, giờ cũng là lúc Thiết Vô Tình nên trả chữ tình này rồi.

Còn Mạnh Trường Hà bọn họ thấy người ra tay là Thiết Vô Tình thì trong lòng vừa sợ vừa giận, nhưng nhiều nhất là sự khó hiểu, Tô Tín làm sao có thể cấu kết được với Thiết Vô Tình?

Thiết Vô Tình đại diện cho triều đình, bang phái có lớn mạnh cỡ nào thì bọn họ cũng không thể đối đầu với triều đình Đại Chu được, như vậy sẽ giống như tạo phản, chết không hoài nghi.

Vì vậy Mạnh Trường Hà chỉ còn cách áp chế cơn giận nói:

- Thiết đại nhân, Tô Tín giết đi người con trai độc nhất của ta, ta đến báo thù là điều hiển nhiên, vì sao người lại ngăn cản?

Thiết Vô Tình uể oải nói:

- Mạnh Trường Hà, lời này ông nói không đúng rồi, ông bao nhiêu tuổi rồi mà Tô Tín bao nhiêu tuổi chứ? Con trai ông không giỏi bằng người ta bị người ta giết, chuyện này có thể trách người cha như ngươi không dạy dỗ tốt, giờ ông ra tay đối phó với Tô Tín, đây gọi là ỷ lớn hiếp bé đấy.

Mạnh Trường Hà suýt chút nữa bị lời của Thiết Vô Tình làm cho tức hộc máu:

- Thù giết con trai không đội trời chung! Dù là ỷ lớn hiếp bé, ta nhất định cũng phải giết Tô Tín!

Thiết Vô Tình lắc đầu:

- Chuyện này không được, ta nợ Tô Tín ân tình, ta nhất định phải bảo vệ hắn, hôm nay không ai giết được Tô Tín!

- Thiết đại nhân! Đây là chuyện đấu đá giữa các bang phái chúng ta, ông nhúng tay vào không sợ phạm phải quy tắc sao? Dù danh tiếng tổng bổ đầu Đông Thập Nhị phường của ông có lớn đến mấy thì ông cũng không thể lấy tay che trời ở Thường Ninh phủ này được.

Một người trẻ tuổi khoảng ba mươi tuổi đứng cạnh Mạnh Trường Hà hét lên.

Ở Thường Ninh phủ, quan phủ xưa nay không quản chuyện đấu đá giữa các bang phái, chỉ cần mọi người không làm chuyện quá đáng là được.

Thiết Vô Tình bá đạo như vậy, khiến Mạnh Trường hà tức giận đỏ  mặt, sớm đã khiến đệ tử của Tam Anh hội bất mãn.

- Ta không biết quy tắc? Ha ha, xin hỏi vị tiểu huynh đệ này là ai?

Ý cười nơi khóe miệng Thiết Vô Tình dần lộ rõ.

Mạng Trường Hà nói:

- Đây là Lâm Phong đồ đệ ta, Thiết bổ đầu có chỉ dạy gì?

- Ha ha, chỉ dạy thì không dám, tại hạ chỉ muốn nhắc nhở lệnh đồ một chút, có thể ăn bừa một số thứ, nhưng không nói bừa được.

Bi sắt trong tay Thiết Vô Tình trong tích tắc bay ra, hướng thẳng về phía Lâm Phong, tốc độ vô cùng nhanh thậm chí chỉ có thể nhìn thấy một vệt mờ!

Trong tay Mạnh Trường Hà không có binh khí, nhưng thứ ông ta giỏi cũng không phải là binh khí, sát chiêu thật sự của ông ta đó là Đại Suất Bi Thủ! Một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm.

Hai tay như nắm cả nhật nguyệt, hai tay Mạnh Trường Hà chưởng ra, muốn đánh bay đi viên bi sắt đó.

Nhưng điều khiến ông ta sợ hãi đó là, trên bi sắt được bao bọc lấy một cỗ sức mạnh đáng sợ, trực tiếp đánh bay chưởng lực Đại Suất Bi Thủ đó của ông ta.

Viên bi sắt liền đánh ngay vào mồm Lâm Phong, trong chốc lát toàn bộ răng của hắn đều bị vỡ vụn, khiến hắn kêu thét lên không ngừng.

Mạnh Trường Hà liền toát mồ hôi lạnh.

Thứ ông ta sợ không phải là sức mạnh trên viên bi đó mà là sợ khả năng khống chế sức mạnh to lớn của Thiết Vô Tình.

Vừa rồi viên bi sắt đó đánh bật lại Đại Suất Bi Thủ của ông, nếu sức mạnh này đánh vào Lâm Phong hậu thiên sơ kỳ này sẽ khiến cho não hắn nát bét ngay.

Nhưng cuối cùng viên bi sắt này cũng chỉ đánh vỡ vụn răng hắn mà thôi, sự khống chế sức mạnh khủng khiếp này, còn đáng sợ hơn cả việc đánh bật Đại Suất Bi Thủ của ông!

Thiết Vô Tình vứt đi viên vi sắt còn lại trong tay, ý cười trên mặt biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng khiến người khác phải run sợ.

- Quy tắc là gì? Lời ta nói chính là quy tắc! Thiên hạ này, dù là vương sĩ, binh lính hay vương thần đều là thiên hạ của triều đình cả!

- Ở Đông Thập Nhị phường Thường Ninh phủ này, Thiết Vô Tình ta đại diện cho triều đình, ta muốn ngươi chết, có ai dám để ngươi sống! Ta muốn bảo vệ Tô Tín, có ai dám giết hắn!

Nói xong lời này, người của Tam Anh hội chẳng còn dám nói năng gì, Hoàng Bính Thành đứng bên nói nhỏ:

- Chà chà, đúng là bá đạo.

Tô Tín cũng gật đầu, trong mắt tỏ vẻ kinh ngạc.

Cậu mời Thiết Vô Tình đến, vốn là muốn lợi dụng thân phận người triều đình của ông ta để áp chế Tam Anh hội, không ngờ thực lực của Thiết Vô Tình lại mạnh như vậy, rõ ràng là vượt quá sức tưởng tượng của cậu.

Nếu thực lực ba vị tổng bổ đầu khác ở Thường Ninh phủ cũng như Thiết Vô Tình, vậy thì thật quá đáng sợ.

Bề ngoài thì tam bang tứ hội khống chế Thường Ninh phủ, nhưng thực chất chỉ cần bốn vị tổng bổ đầu cùng ra tay thì tam bang tứ hội sẽ liền bị diệt sạch ngay.

Mạnh Trường Hà và Ninh Lạc Quân còn có cả Đoàn Kiêu nhìn nhau, trong mắt đều thầm lộ vẻ kinh sợ.

Nhìn thấy Thiết Vô Tình ra tay, bọn họ mới nhớ tới một chuyện.

Ba vị tổng bổ đầu khác ở Thường Ninh phủ bọn họ đều biết, ba người này đều là người ở Thường Ninh phủ, tuy thực lực mạnh nhưng so với bọn họ dường như cũng đều là thực lực chưa đạt hậu thiên đại viên mãn.

Nhưng vị tổng bổ đầu Thiết Vô Tình ở Đông Thập Nhị phường này lại là người bên trên cử xuống, nghe đồn ông ta xuất thân từ Lục Phiến Môn!

Lục Phiến Môn đại diện cho điều gì, người trong giang hồ không ai là không biết.

Đây chính là bộ mà triều đình đặc biệt tạo ra để chống lại võ lâm tông môn, giám sát các bang phái trong giang hồ, nhưng hễ phát hiện có người vi phạm thì diệt sạch cả bang, uy phong hiển hách!

Không cần để tâm đến Thiết Vô Tình có phải xuất thân từ Lục Phiến Môn hay không, chỉ dựa vào thực lực của hắn, người của Tam Anh hội cũng không thể chống cự lại được, vì hắn đã là võ sĩ có năng lực trời cho.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện