Lục Phiến Môn Giang Nam đạo những năm qua bị Kim Vũ Lâm tận lực phóng túng, cho dù thực lực hay uy phong không cách nào thực hiện nhiệm vụ giám sát, cũng chỉ có Triệu Nhất Minh có thể làm được.

Về phần phán xét nha, việc như vậy càng không cần phải nói.

Chuyện uy danh Lục Phiến Môn tại Giang Nam đạo rớt xuống ngàn trượng, ngay cả một tông môn tam lưu cũng có thể không đặt Lục Phiến Môn vào trong mắt, như đám người Lục Tục, Triệu Nhất Minh chỉ có thể nén giận.

Lôi Viễn còn tốt hơn một chút, dù sao hắn cũng giao hảo với các tông môn võ lâm, đổi lấy được một ít ‘ tôn trọng ’, nhưng kỳ thật người ta vẫn không có đặt ngươi vào trong mắt.

Tô Tín cầm hồ sợ vụ án trong tay và ném đi, hắn lạnh lùng nói:

“Phế vật! Người bên ngoài nói chúng ta tay sai triều đình nhưng cho dù là tay sai triều đình tối thiểu cũng phải có bộ dạng tay sai triều đình mới được.”

“Không nói đi làm mưa làm gió tại các tông môn, ngược lại người ta còn dám khi dễ cả triều đình, tay sai triều đình mà có đức hạnh như các ngươi, ta nói thật hiếm thấy trong cả Đại Chu vương triều.”

Mọi người tại đây trừ đám người Lôi Viễn ra sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Tuy bọn họ tức giận Tô Tín gọi bọn họ là phế vật, trong lòng có nghẹn khuất cũng có vài phần ủy khuất.

Hiện tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo thành bộ dạng như vậy cũng không thể trách bọn họ, còn không phải Kim Vũ Lâm tận lực phóng túng tạo thành hay sao?

Trước kia bọn họ xung đột với các tông môn, thế lực sau lưng người ta rắc rối khó gỡ, nói không chừng sẽ có cường giả tới làm chỗ dựa cho bọn chúng.

Kết quả đến phiên mình, Kim Vũ Lâm chỉ có làm việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, cuối cùng làm cho uy nghiêm Lục Phiến Môn Giang Nam đạo mất sạch, cũng biến thành đức hạnh hiện tại.

Hiện tại cho dù biết rõ Kim Vũ Lâm cố ý làm như vậy cũng vô dụng, người ta đã bị Bạch Liên giáo mê hoặc tâm trí, hành vi chỉ muốn tai họa căn cơ Lục Phiến Môn, bọn họ hiện tại đều mang đầu mâu đẩy lên người Kim Vũ Lâm.

Lôi Viễn cùng Vương Kinh Bình liếc nhau, hắn đứng ra đầu tiên, nói:

“Đại nhân, những chuyện này chỉ là việc nhỏ, trước mắt còn có một đại sự, là thời điểm Kim Vũ Lâm tại vị lưu lại.”

Nhìn thấy Lôi Viễn mở miệng, Tô Tín liếc hắn một cái, nhàn nhạt hỏi:

“Đại sự gì?”

Lôi Viễn trầm giọng nói:

“Thu đàn Niên Bang bắt đầu vận chuyển thủy vận tại Giang Nam đạo chúng ta từ vài năm trước nhưng không giao một đồng thuế nào cho chúng ta.”

Nói xong Lôi Viễn còn đưa mắt nhìn sang vị trí tổng bộ đầu.

“Chuyện này tất cả mọi người đều biết, ta cũng báo cáo cho Kim Vũ Lâm.”

“Nhưng khi đó Kim Vũ Lâm đã triệt để rơi vào trong tay dư nghiệt Ngô quốc, hắn đã áp chuyện này xuống, cũng giao việc giám sát tất cả thuế má thủy vận tại Giang Nam đạo cho Niên Bang, hơn nữa cũng thu tất cả giám sát của Lục Phiến Môn tại bến tàu trở về.”

“Phải biết rằng trong đó không chỉ là thuế đơn giản như vậy, nó còn ẩn chứa an nguy của triều đình.”

“Không có Lục Phiến Môn chúng ta giám sát, ai biết Niên Bang làm cái gì trong lúc thủy vận? Nếu có chút đồ vật vi phạm lệnh cấm chảy vào Đông Tấn hoặc là Kim Trướng Hãn Quốc tại phương bắc, chúng ta sẽ thành tội nhân của triều đình.”

Nói tới chỗ này Lôi Viễn làm ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, nói:

“Cho nên kính xin Tô đại nhân ra tay, phải lấy lại quyền giám sát thuế má và thủy vận trong tay của Niên Bang.”

Hắn vừa nói ra lời này làm sắc mặt đám tổng bộ đầu nơi đây thay đổi, Lôi Viễn chơi chiêu này đúng là hung ác, hắn sẽ không sợ chọc giận Tô Tín và trực tiếp đánh chết hắn tại chỗ hay sao?

Phần đông tổng bộ đầu nơi này còn không biết chuyện Niên Bang, nhưng thực sự có nghe qua một ít tiếng gió.

Dù sao Lục Phiến Môn Giang Nam đạo trước kia còn có người chuyên môn giám sát vận chuyển thủy đạo, về sau mọi người bị rút trở lại, cho dù không biết tình hình cụ thể nhưng cũng đoán được gần hết.

Mấu chốt vấn đề là qua nhiều năm như vậy, Lôi Viễn hiện tại mới nói ra, hơn nữa còn muốn Tô thu hồi quyền thu thuế và giám sát của Lục Phiến Môn, làm như vậy không phải muốn buộc Tô Tín đi đối đầu với Niên Bang hay sao?

Niên Bang có một phân đàn tại Giang Nam đạo, nhưng Niên Bang có thực lực sánh ngang tông môn nhất lưu.

Đàn chủ Thu đàn ‘ Cửu Sơn Thần ’ Đổng Bất Nghi là một trong số ít cường giả Hóa Thần Cảnh có tên trong Địa Bảng, muốn thu thuế và quyền giám sát trong tay Thu đàn Niên Bang, đừng nói là Tô Tín, đổi lại Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư tới cũng không có tác dụng.

Lôi Viễn đang bức bách Tô Tín, hắn sẽ không sợ Tô Tín trở mặt hay sao?

Thật tình không biết Lôi Viễn hiện tại rất khẩn trương, dù sao Tô Tín nổi danh to gan lớn mật, lần trước mình ra oai phủ đầu, kết quả lại thiếu chút nữa bị hắn giết, lúc này Lôi Viễn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nếu Tô Tín dám động tay, hắn lập tức bỏ chạy, huống hồ hiện tại Trần Bách và Lưu Hạo đã nói rõ ủng hộ hắn, nếu Tô Tín lại dám động thủ, hắn liền trực tiếp kiện lên tổng bộ Lục Phiến Môn.

Dù sao có nhiều người làm chứng như thế, hắn chỉ ‘ đề nghị ’ thay đổi tổng bộ đầu chỉ là quyền lợi Lục Phiến Môn Giang Nam đạo mà thôi, việc này có gì không đúng.

Lôi Viễn và đám người Vương Kinh Bình nhìn nhau, đám người Vương Kinh Bình lúc này cũng đứng ra, nói:

“Đúng thế Tô đại nhân, đi thu thuế thủy vận của Niên Bang cần phải giao một phần cho quan phủ, nhưng còn có một bộ phận chính là tài chính lưu động của Lục Phiến Môn chúng ta.”

“Không thu thuế thủy vận trở về, tài chính của các huynh đệ Lục Phiến Môn căng thẳng ah.”

“Được rồi, các ngươi nói xong chưa?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện