“Tô huynh, ngươi mới đến, có chút quy củ ngươi không biết cũng bình thường, chúng ta sẽ không biết trách tội ngươi.”

“Dù sao tất cả mọi người là đồng liêu một hồi, về sau chúng ta nhất định sẽ toàn lực ủng hộ Tô huynh ngươi, mọi người cùng hợp sức với nhau khôi phục vinh quang Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.”

Lôi Viễn nói rất đường hoàng nhưng thực tế hắn vượt quyền quá nhiều.

Hắn nói lời này là cảnh cáo Tô Tín, nếu ngươi an an ổn ổn cũng bỏ đi, chúng ta sẽ ủng hộ ngươi đứng vững gót chân tại Giang Nam dạo, ngươi được chiến tích, chúng ta được chỗ tốt, nhưng ngươi không an ổn thì nên cân nhắc ngày sau sống thế nào mới tốt.

Trong tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo trừ ba người thực lực tương đối mạnh ra, còn có hai người thực lực không kém.

Một là tổng bộ đầu Uy Châu phủ ‘ Lưu Quang Đao ’ Lục Tục, người này cực kỳ ít xuất hiện, gia tộc hắn có ba đời làm việc cho Lục Phiến Môn.

Gia gia hắn là một trong những người gia nhập Lục Phiến Môn sớm nhất và đi theo ‘ Thần Ưng ’ Thiết Ngạo tranh đấu giành thiên hạ, cho nên đến thế hệ Lục Tục, nhất mạch hắn có danh vọng rất cao tại Uy Châu phủ, đừng nhìn hắn không chút thu hút trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo nhưng thế lực xếp vào tốp ba a.

Một người khác là ‘ Nhật Nguyệt Kiếm ’ Triệu Nhất Minh, người này xuất thân tán tu, gia nhập Lục Phiến Môn mấy năm, hắn có tính khí táo bạo, không có mấy người trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo nguyện ý tương giao với hắn, nhưng thực lực của hắn cũng rất mạnh, một chọi một có thể tiến vào top ba Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.

Hai người này vẫn không lên tiếng, Vương Kinh Bình và Lưu Hạo dẫn dắt, có một nửa tổng bộ đầu còn lại ủng hộ Lôi Viễn.

Lục Tục và Triệu Nhất Minh và những người khác không nói chuyện, bọn họ đang treo cao tư thế việc không liên quan tới mình.

Bọn hắn không muốn đi giúp Lôi Viễn mất quyền lực Tô Tín, cũng không ôm thái độ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi với Tô Tín, đối với Lôi Viễn thì như vậy đủ rồi.

Lôi Viễn còn chỉa chỉa vị trí bên cạnh mình, nói:

“Tô huynh ngươi an vị tại đây, vừa vặn hôm nay có đủ người, chúng ta cũng nên bàn thảo kế hoạch phát triển Lục Phiến Môn Giang Nam đạo sau này.

Chủ vị chỉ có một, hắn ở chủ vị và bảo Tô Tín ngồi bên cạnh, nói rõ hắn muốn bình khởi bình tọa với Tô Tín, cũng trực tiếp cướp đi quyền lực.”

Nếu Tô Tín không ngồi, bằng vào nhân mạch Lôi Viễn tích lũy tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo có thể làm cho Tô Tín không thể làm gì trong Lục Phiến Môn.

Nếu Tô Tín ngồi, vậy thì tỏ vẻ Tô Tín đã thỏa hiệp, quyền lợi của hắn cũng bị Lôi Viễn cướp đi.

Cho dù mất quyền lực cũng không có gì, dù sao Tô Tín cũng là tổng bộ phái làm tổng bộ đầu Giang Nam đạo, hắn không thể làm gì Tô Tín, nếu không tổng bộ Lục Phiến Môn sẽ không tha hắn.

Lôi Viễn biểu diễn như thế, Tô Tín đều nhìn rõ và nói:

“Lôi Viễn a Lôi Viễn, xem ra ngươi còn không biết rõ tình thế của mình, ngươi cho rằng tổng bộ Lục Phiến Môn dựa vào cái gì phái ta làm tổng bộ đầu mà không cho ngươi làm tổng bộ đầu?”

Nội tâm Lôi Viễn nói thầm, còn không phải bởi vì ngươi có quan hệ với Thiết gia sao.

Tô Tín chỉ vào chính mình nói:

“Bởi vì ta mạnh hơn ngươi!”

Vừa mới dứt lời, Tô Tín cũng đã ra tay!

Trong tay Tô Tín ngưng tụ hào quang vô tận giống như mặt trời mọc và bộc phát ngay sau đó.

Lôi Viễn nhìn thấy cảnh này liền kêu to, hắn kịp rút đại đao và chém vào khí tức nóng bỏng đang bay tới, xẹt qua khí tức nóng bỏng bị đánh bay, Lôi Viễn thở ra một hơi.

Nhưng không đợi hắn thở xong, bỗng nhiên khí tức nóng bỏng như mặt rời nổ tung, chân khí cuồng bạo áp chế Lôi Viễn té trên mặt đất, tay Tô Tín xuất hiện và bóp cổ Lôi Viễn!

Đây chính là tà dị sau khi Tô Tín tu hành Sơn Tự Kinh, cảnh tượng như thật như ảo.

Mọi người nơi này nhìn thấy Tô Tín ra tay đột ngột liền sợ hãi kêu to một tiếng, không ai nghĩ tới Tô Tín lại trực tiếp như vậy, vừa đi vào đã động thủ, hơn Lôi Viễn lĩnh ngộ cảnh giới thiên nhân hợp nhất không tiếp được hai chiêu của Tô Tín liền bị chế phục!

Lúc này mọi người lập tức nhớ tới bài danh Nhân Bảng của Tô Tín đã tăng lên, hắn hiện tại đứng vị trí mười lăm Nhân Bảng.

Kỳ thật Lôi Viễn cũng khinh địch, hắn không nghĩ tới Tô Tín lại dám ra tay trong trường hợp này, hơn nữa còn dám ra tay khi có hơn phân nửa tổng bộ đầu ủng hộ mình.

Vương Kinh Bình có quan hệ mật thiết với Lôi Viễn phản ứng, hắn nhìn thấy Tô Tín ra tay, vô ý thức rút liễu diệp đao bên hông.

Vương Kinh Bình danh hiệu ‘ Phật Liễu Đao ’ là vì đao của hắn thật nhanh, xuất đao như phật liễu phất phơ trong gió, nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sát cơ vô tận.

Hắn nhanh nhưng Lý Phôi còn nhanh hơn hắn.

Mọi người nhìn thấy bóng đen xuất hiện, vài âm thanh kim loại va chạm với nhua vang lên, trường kiếm trong tay Lý Phôi đã gác lên cổ Vương Kinh Bình.

Mọi người nơi này ngạc nhiên, loại tốc độ này có thể nói khủng bố, Tô Tín tìm quái vật như vậy ở nơi nào?

Ban đầu lúc Lý Phôi cùng Hoàng Bỉnh Thành vào nơi này không có ai xem bọn họ là việc gì đó quan trọng.

Chỉ là một Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, một tên cảnh giới Hậu Thiên mà thôi, bọn họ cho rằng hai người này là tùy tùng Tô Tín.

Nhưng không nghĩ tới Lý Phôi xuất hiện liền nổi tiếng, không nói tốc độ của hắn dã hoàn toàn có thể sánh vai với võ giả Nhân Bảng, Lý Phôi hiện tại ra tay đánh bại võ giả Nhân Bảng thì hắn hiện tại có thể đứng trong Nhân Bảng.

Tô Tín bóp cổ Lôi Viễn, hắn không thở nổi nên sắc mặt đỏ bừng, dường ngay sau đó Tô Tín sẽ bóp nát yết hầu của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện