Trong tửu lâu không lớn, mười mấy tên võ giả đều ngồi đối diện nhau uống rượu, tiếng động lớn huyên náo ồn ào rất rối loạn.

Lúc Giang Nam hội bắt đầu, tửu lâu và thanh lâu ở trung tâm Giang Nam phủ chỉ cho phép võ giả nổi danh vào ở, hoặc là bị những đại phái bao toàn bộ, những võ giả tán tu như bọn họ chỉ có thể tới tửu lâu uống rượu.

Nhìn thấy Lý Trần Phong tới đây, những võ giả tán tu này ngạc nhiên.

Vị cao thủ bài danh hai mươi ba Nhân Bảng này gần đây bị chỉ trích nhiều nhưng hắn vẫn là dòng chính Lũng Tây Lý thị, là Vũ Thám Hoa của Đại Chu vương triều, những võ giả tán tu như bọn họ có bắn đại bác cũng không thể kéo quan hệ với hắn, hắn tới nơi này làm gì?

“Tôn Cửu Thần là ai?”

Lý Trần Phong nhíu mày hỏi.

Trên một cái bàn có đại hán lưng cõng trường đao chắp tay với Lý Trần Phong, hắn cung kính nói: “Tại hạ là Tôn Cửu Thần, không biết Lý công tử tìm ta có chuyện gì?”

“Ngươi và những bằng hữu của ngươi đi theo ta, ta có lời muốn nói với các ngươi.”

Tôn Cửu Thần có chút không rõ nhưng Lý Trần Phong đã ơời, hắn và ba bằng hữu ngồi cùng bàn đi theo Lý Trần Phong.

Dù sao hiện tại đang tổ chức Giang Nam hội, võ giả trẻ tuổi trong thiên hạ tụ tập nơi này, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào như têế nên hắn không cần lo lắng Lý Trần Phong gây bất lợi cho mình.

Huống hồ đối phương chính là dòng chính Lũng Tây Lý thị, cường giả Nhân Bảng ’ Vũ Thám Hoa ‘ Lý Trần Phong, hắn cũng không nghĩ ra lý do gì Lý Trần Phong phải tự mình ra tay đối phó bọn họ..

Sau khi đi theo đối phương tới hẻm nhỏ, Lý Trần Phong hỏi: “Lưu Thiên Nguyên bị Tô Tín đánh chết là bằng hữu các ngươi?”

Tôn Cửu Thần cẩn thận trả lời: “Cũng không thể xem như bằng hữu, chỉ có thể nói là người cùng chí hướng mà thôi.”

Lý Trần Phong khoát khoát tay nói: “Đừng khẩn trương như vậy, ta không có quan hệ gì với Lưu Thiên Nguyên, tìm các ngươi tới là chỉ vì muốn hỏi các ngươi, Lưu Thiên Nguyên đã chết trong tay Tô Tín, các ngươi là bằng hữu của hắn, có nghĩ báo thù cho hắn không?”

Bốn người Tôn Cửu Thần nhìn nhau, cuối cùng Tôn Cửu Thần cười khổ nói: “Tô Tín chính là cường giả bài danh hai mươi hai Nhân Bảng, hung uy hiển hách, nếu chúng ta đi tìm hắn không phải là báo thù mà là đi chịu chết.”

Kỳ thật Tôn Cửu Thần còn có một câu chưa nói, cho dù Tô Tín không phải cường giả Nhân Bảng, bọn họ cũng sẽ không báo thù vì Lưu Thiên Nguyên.

Mặc dù những võ giả như bọn họ có chút giao tình nhưng còn kém xa mới thành tri kỷ sinh tử.

Vì một tên bằng hữu quen biết một hồi đi dốc sức liều mạng với kẻ khác, bọn họ không có giác ngộ lớn như thế.

Lý Trần Phong thản nhiên nói: “Các ngươi không dám đối địch với Tô Tín cũng không có gì, nhưng ta dám, các ngươi chỉ cần phối hợp với ta, ta sẽ phế bỏ Tô Tín.”

Tôn Cửu Thần hỏi: “Lý công tử muốn chúng ta phối hợp như thế nào?”

Lý Trần Phong nói: “Rất đơn giản, ngày mai các ngươi chỉ cần đi tìm Tô Tín, nói muốn đòi công đạo cho Lưu Thiên Nguyên, ngôn từ càng kịch liệt càng tốt, nhất định phải khích Tô Tín động thủ với các ngươi.”

Sắc mặt đám người Tôn Cửu Thần tái nhợt, hắn vội vàng nói: “Lý công tử, ngươi làm như vậy còn không bằng trực tiếp giết chúng ta cho thống khoái!”

“Tô Tín là nhân vật nào? Một lời không hợp lập tức giết người, quả thực không khác gì người trong ma đạo cho lắm, chỉ bằng thực lực chúng ta đi chọc hắn, còn chưa đủ người ta xuất một kiếm.”

“Sợ cái gì!”

Lý Trần Phong quát lớn: “Ta nói sẽ bảo các ngươi đi chịu chết hay sao? Các ngươi chỉ cần làm Tô Tín động thủ là đủ, có ta và cao thủ khác ở cạnh cam đoan các ngươi an toàn.”

Cho dù Lý Trần Phong nói như vậy nhưng đám người Tôn Cửu Thần vẫn do dự.

Cho dù bọn họ chưa từng thấy Tô Tín ra tay nhưng bọn họ quen biết Lưu Thiên Nguyên vài năm, bọn họ sớm hiểu thực lực Lưu Thiên Nguyên, thực lực đối phương không khác gì bọn họ.

Lưu Thiên Nguyên không tiếp nổi một kích đã bị Tô Tín đánh chết, thậm chí còn không có cơ hội phản kháng, có thể nghĩ bọn họ đi lên sẽ có hậu quả gì.

Cho dù Lý Trần Phong nói sẽ bảo hộ bọn họ nhưng đám người Tôn Cửu Thần cũng không dám giao tính mạng của mình vào tay kẻ khác.

Nhìn thấy bộ dạng bọn họ như thế, Lý Trần Phong nói: “Các ngươi bồi hồi tại Giang Nam trong hội không phải vì muốn gia tăng thanh danh, tương lai tìm một nơi để đi hay sao?”

“Nếu các ngươi đáp ứng việc của ta, ta lập tức tiến cử các ngươi làm môn khách Lý gia, từ nay về sau chung thân không lo, chẳng phải phong quang hơn các ngươi đi làm trưởng lão khách khanh tiểu môn phái hay sao?”

Gương mặt đám người Tôn Cửu Thần xuất hiện thần thái vui mừng, Lý Trần Phong ưng thuận hứa hẹn đánh động bọn họ.

Những võ giả tán tu như bọn họ không có tài nguyên tu luyện ủng hộ, có thể tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên xem như không dễ dàng, muốn tiến thêm một bước quá khó khăn.

Hiện tại Lý Trần Phong ưng thuận bọn họ thân phận môn khách, đám người Tôn Cửu Thần không có lý do gì không động tâm.

Tuy Lý gia không phải một trong lục đại thế gia nhưng cũng xem như nhất lưu trên giang hồ.

Gia nhập môn khách gia tộc như vậy còn không phong quang hơn làm khách khanh môn phái nhỏ sao?

Đám người Tôn Cửu Thần suy nghĩ một lúc liền đáp ứng.

Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, thân pâận môn khách Lý gia đủ làm bọn họ động tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện