Chỉ có hai loại người dám nhúng tay vào lúc này, một loại là ngu ngốc, mà loại còn lại chính là thực sự có sức mạnh.
Mà cái vị đi ra từ trong Dược Vương Cốc này thấy thế nào cũng không giống như loại thứ nhất.
Người đi ra từ trong Dược Vương Cốc này mặc một thân hoa phục kim sắc, nhưng hình thức rất khác với y quan hiện giờ, ống tay áo rất là rộng.
Người này tầm khoảng hơn ba mươi tuổi, dung mạo tuấn lãng dương cương, làm người ta cảm thấy kỳ quái nhất là trên đầu của hắn lại có một chiếc mũ miện, phải biết rằng từ rất lâu rồi đã không có ai còn đeo thứ này, trang phục của người này nhìn như là từ mấy ngàn năm trước.
Diệp Tiên Mao hơi có vẻ lúng túng chắp tay với người nọ, nói:
- Thượng Quan huynh, thật ra thì ta đã giải quyết xong chuyện này, không cần ngươi ra tay.
Tất cả mọi người ở đây vừa nghe tháy Diệp Tiên Mao gọi hắn là Thượng Quan huynh thì lập tức nhận ra người này là ai.
Võ giả Dung Thần Cảnh của Thượng Quan thị tại Nhữ Nam, “Khí Đoạn Tinh Hà” Thượng Quan Phi Vân.
Danh khí của người này trong giang hồ tuy không lớn nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ, hắn nổi danh không phải bởi vì chiến tích của hắn mạnh bao nhiêu, mà là bởi vì hành vi hiếm thấy của người này.
Vốn là Thượng Quan Phi Vân sẽ là gia chủ thế hệ này của Thượng Quan thị ở Nhữ Nam, nhưng đâu ai nghĩ tới rằng hắn chỉ là vừa mới đảm nhiệm vị trí gia chủ không tới ba ngày liền đã tặng lại vị trí gia chủ cho ca ca Thượng Quan Chiêu Cân của hắn rồi.
Thượng Quan thị Nhữ Nam chính là một trong số lục đại thế gia có lịch sử lâu dài nhất, truyền thừa chừng gần vạn năm, vậy nên từ trước đến giờ Thượng Quan thị Nhữ Nam vẫn luôn đặt nặng vấn đề quy củ.
Đời trước của Thượng Quan thị tuấn kiệt xuất hiện lớp lớp, Thượng Quan Phi Vân này chính là một người xuất sắc nhất, thế nên hắn mới được lên làm gia chủ của Thượng Quan thị.
Kết quả hắn lại xem vi trí gia chủ này chỉ tựa như một món đồ chơi, vừa làm gia chủ được ba ngày, cảm thấy không dễ chơi liền tặng cho người khác, loại hành động này cũng đã làm cho mấy vị lão tổ Dương Thần Cảnh của Thượng Quan thị bị chọc cho tức hộc cả máu.
Chẳng qua mặc dù mấy vị lão tổ cuẩ Thượng Quan thị bị Thượng Quan Phi Vân làm cho giận đến muốn hộc máu, nhưng vẫn không làm gì hắn, bởi vì dù sao Thượng Quan Phi Vân cũng là một trong số những đệ tử kiệt xuất nhất của Thượng Quan thị.
Hơn nữa thủ đoạn của Thượng Quan Chiêu Vân trông có vẻ rất là bình thường, rất nhiều lần đều là Thượng Quan Phi Vân ở bên cạnh bày mưu tính kế thì mới giải quyết được nguy cơ, hơn nữa còn khiến cho thực lực của Thượng Quan thị bọn họ càng ngày càng mạnh hơn trong lục đại thế gia, bây giờ lại càng đến gần với vị trí của Tiêu gia.
Lúc này Thượng Quan Phi Vân xuất hiện ở đậy, bọn họ cũng đã từng nghe nói qua, hình như là một vị đệ tử dòng chính của Thượng Quan thị ngoài ý muốn bị thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng,
Thế nên Thượng Quan thị liền đưa người đến Dược Vương Cốc, muốn mời các đại sư về đan đạo của Dược Vương Cốc đích thân tới trị liệu.
Vốn là loại chuyện này Thượng Quan Phi Vân không cần phải ra mặt, chỉ là hắn ngại ở trong Thượng Quan thị nhàm chán, thế nên mới nhân cơ hội này ra ngoài giải sầu.
Mặc dù vừa rồi Diệp Tiên Mao đã mời Chủng Thiên Thu và Thiết Vô Lãnh tới đây, nhưng hắn vẫn không được yên lòng cho lắm, thế nên mới phái người đi mời Thượng Quan Phi Vân ra mặt.
Khi đó hắn nghĩ rằng, Thượng Quan Phi Vân thân là người trong lục đại thế gia, hẳn là triều đình cũng phải cho vài phần mặt mũi, nhưng hắn lại không ngờ rằng tên Thượng Quan Phi Vân này lại nói những lời khiêu khích như thế, vừa mới xuất hiện đã tạo thành bầu không khí giương cung bạt kiếm, lại còn dùng lý do là vì Dược Vương Cốc, hắn làm như thế quả thực khiến cho Diệp Tiên Mao khóc không ra nước mắt.
Thượng Quan Phi Vân cau mày nhìn Diệp Tiên Mao, hắn trực tiếp vỗ vai Diệp Tiên Mao nói:
- Diệp cốc chủ cứ yên tâm, ngươi đã cứu mạng đệ tử của Thượng Quan thị ta, giúp đỡ ngươi lần này là chuyện mà chúng ta nhất định phải làm.
Nói xong, Thượng Quan Phi Vân liền trực tiếp đứng ra nói với Tô Tín:
- Tô đại nhân, mua bán không được liền muốn cướp đoạt, thủ đoạn làm việc thế này của ngươi cũng quá là bá đạo rồi?
Tô Tín híp mắt hỏi:
- Ngươi muốn ra mặt vì Dược Vương Cốc?
Thượng Quan Phi Vân lắc đầu nói:
- Không phải là ta ra mặt vì Dược Vương Cốc, mà chẳng qua là ta không muốn thấy vài người phá hỏng quy củ mà thôi.
- Ép mua không được liền muốn cướp đoạt, cho dù là triều đình thì cũng không thể phá vỡ quy củ, bằng không giang hồ sẽ bị xáo trộn ư?
Ánh mắt Tô Tín sắc bén, hắn nhìn thẳng về phía Thượng Quan Phi Vân, khóe miệng của hắn bỗng nhiên lộ ra một nụ cười.
Hiển nhiên là Tô Tín có biết về Thượng Quan thị Nhữ Nam, một trong lục đại thế gia, thậm chí ngay cả tài liệu về Thượng Quan thị Tô Tín cũng có rất đầy đủ.
Vị Thượng Quan Phi Vân này thật sự không đơn giản, mặc dù tính tình hắn có hơi không biết điều, nhưng cũng tuyệt đối không phải là cái loại người ngu ngốc thích lo chuyện bao đồng.
Liên quan đến đến lợi ích của mình, đừng nói là Dược Vương Cốc cứu đệ tử của Thượng Quan thị, coi như là Dược Vương Cốc cứu tính mạng của hắn, Thượng Quan Phi Vân cũng tuyệt đối sẽ không để ý tới loại chuyện như thế này.
Thế nên thái độ của Thượng Quan Phi Vân như thế chắc hẳn là vì có liên quan đến đến lợi ích của hắn, mặc dù Tô Tín không biết vì sao Thượng Quan Phi Vân phải làm như thế, nhưng trong chuyện này chắc chắn là lợi ích còn lớn hơn cả mối nguy hiểm khi đắc tội với Tô Tín, thậm chí là đắc tội với triều đình.
Thật ra thì Tô Tín đoán không sai, Thượng Quan Phi Vân tận tâm tận lực ra mặt vì Diệp Tiên Mao như thế, thậm chí ở dưới tình huống Diệp Tiên Mao đã chuẩn bị chịu khuất phục rồi còn muốn ra tay, đương nhiên là có chuyện bí ẩn ở bên trong.
Mặc dù Thượng Quan Phi Vân không phải là gia chủ, nhưng quyền thế của hắn ở trong Thượng Quan thị cũng không kém gì gia chủ, đã thế hắn còn làm rất nhiều chuyện mà gia chủ phải làm.
Hiện tại hắn muốn làm một chuyện rất lớn, hắn muốn chiêu mộ Luyện đan tông sư của Dược Vương Cốc vào trong Thượng Quan thị.
Bây giờ Thượng Quan thị bọn họ đứng ở vị trí thứ hai trong lục đại thế gia, thực lực không kém, hơn nữa người nắm quyền ở thế hệ này của Thượng Quan thị bọn họ không phải là người có tài trí tầm thường, cũng không phải là những kẻ chỉ biết bảo tồn cái cũ như các thế gia khác, ngược lại đều là cái loại tính cách kiên quyết tiến thủ.
Vậy nên hiển nhiên là bọn họ không cam lòng ở phía dưới Tiêu gia, bọn họ muốn ngồi ở vị trí đứng đầu của lục đại thế gia.
Thượng Quan thị không có cường giả Chân Vũ Cảnh, cái này phải cần cơ duyên, bọn họ muốn mưu tính cũng không mưu tính ra được.
Chẳng qua trừ cường giả Chân Vũ Cảnh ra, những năm gần đây Thượng Quan thị cũng vẫn đang phát triển thực lực của mình, Dược Vương Cốc chính là một cái trong phương hướng phát triển của bọn hắn.
Trên giang hồ có rất nhiều y sư tinh thông dược lý, nhưng lạichỉ có thể chữa trị cho một số võ giả tầm thường và dân chúng.
Mà chỉ y sư có thể luyện chế ra đan dược dùng để tu luyện hoặc là đan dược chữa thương thì mới có tư cách được gọi là luyện đan sư, nhưng số lượng lại hơi ít, Thượng Quan thị cũng có rất ít, về phần luyện đan tông sư có thể luyện chế ra đan dược cao cấp, Thượng Quan thị bọn họ lại càng thiếu nữa.
Chỉ có điều là những luyện đan tông sư này giống như trận pháp sư, cực kỳ khó bồi dưỡng, cũng chỉ có loại thế gia có cấp bậc giống như Tiêu gia mới có khả năng để bồi dưỡng ra được số lượng luyện đan tông sư nhất định, vậy nên Tiêu gia không cần phải mua những loại đan dược tầm thường từ Dược Vương Cốc, bọn họ chỉ cần mua một số loại đan dược khá là hiếm thấy từ Dược Vương Cốc là đủ rồi.
Vậy nên lần này Thượng Quan Phi Vân tới Dược Vương Cốc hiển nhiên không phải là ngại Thượng Quan thị quá nhàm chán nên mới đưa đệ tử đến đây trị thương, mục đích hắn tới đây chỉ có một, đó chính là đào người.
Chẳng qua thân phận của Dược Vương Cốc quá là đặc biệt, cho dù là Tô Tín được Cơ Hạo Điển giao việc cũng bị yêu cầu rằng tốt nhất là hắn không nên ra tay với Dược Vương Cốc, nếu bây giờ đổi lại thành Thượng Quan thị, hiển nhiên là bọn họ cũng không dám quá mạnh bạo, thế nên bọn họ phải tiến hành theo chất lượng.
Nhưng tới Dược Vương Cốc đã rất nhiều ngày rồi mà kế hoạch của Thượng Quan Phi Vân vẫn không có chút tiến triển nào, mức độ trung thành của đám đệ tử Dược Vương Cốc này thật đúng là rất cao, cho dù là một số đệ tử cấp thấp hắn cũng không đào được một ai, điều này cũng làm cho Thượng Quan Phi Vân rất là buồn bực.
Thật ra thử nghĩ kỹ thì cũng rất dễ hiểu, đệ tử của Dược Vương Cốc không hề giống với những tông môn khác, ngươi lấy cái gì ra để dụ dỗ người ta?
Đám đệ tử của Dược Vương Cốc lại chướng mắt với đãi ngộ dành cho những võ giả bình thường, mà quả thật bọn họ cũng không cần đến những đãi ngộ đó.
Ngươi có thể cho những môn khách khác các loại tài nguyên tu luyện và công pháp, nhưng thiên phú võ đạo của bản thân đệ tử Dược Vương Cốc lại chẳng ra hình ra dáng gì, chỉ sợ ngươi cho bọn hắn tuyệt thế thần công cũng vô dụng.
Về phần tài nguyên tu luyện,cái đó lại càng vô dụng hơn, bởi vì chính bản thân bọn họ cũng biết luyện chế.
Thế nên Thượng Quan Phi Vân còn có thể cho bọn hắn cái gì? Quyền thế? Phần lớn những đệ tử Dược Vương Cốc này thà rằng trốn ở trong phòng của mình để nghiên cứu dược lý, chứ cũng chẳng muốn để ý tới những thứ ngổn ngang kia, điểm này hoàn toàn không có sức hấp dẫn đối với bọn hắn.
Thế nên cho dù Diệp Tiên Mao, thân là cốc chủ đã phát hiện ra hành động mờ ám của Thượng Quan Phi Vân, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không lên tiếng nói gì, bởi vì hắn biết đệ tử của Dược Vương Cốc không dễ bị đào đi như thế.
Chẳng qua chuyện ngày hôm nay cũng đã khiến cho Thượng Quan Phi Vân thấy được một cái cơ hội.
Hắn giúp Dược Vương Cốc ra mặt chỉ là muốn làm Dược Vương Cốc thiếu hắn một cái ơn mà thôi.
Bất kể Diệp Tiên Mao có đồng ý hay không, dù sao hôm nay hắn cũng đã vì Dược Vương Cốc mà đắc tội với Tô Tín, thậm chí là đắc tội với cả triều đình, người ở bên ngoài nhìn vào sẽ là Dược Vương Cốc thiếu Thượng Quan thị một mối ơn huệ, đến lúc đó hắn lên tiếng muốn mượn mấy người của Diệp Tiên Mao, ngươi sẽ mượn hay là không cho mượn đây?
Vừa rồi hắn nói rằng Tô Tín không giao dịch được liền ép mua, mà tới khi đó chỉ sợ rằng người muốn ép mua lại chính là hắn.
Hơn nữa chỉ cần hắn có thể thành công “mượn” người từ Dược Vương Cốc, vậy thì về sau đám người Dược Vương Cốc này cũng sẽ sớm trở trành người của Thượng Quan thị bọn họ thôi.
Thượng Quan Phi Vân dõi mắt nhìn thẳng về phía Tô Tín rồi nói:
- Tô đại nhân, hôm nay ngươi cho ta một chút mặt mũi, bây giờ rút người về, ngày sau Thượng Quan thị ta ắt sẽ báo đáp đầy đủ, nếu như hôm nay ngươi nhất quyết phải ra tay với Dược Vương Cốc, vậy thì cũng đừng có trách ta xen vào việc của người khác.
Thượng Quan Phi Vân cũng biết Tô Tín là người thông minh, hẳn là hắn sẽ có thể đoán được suy nghĩ của mình.
Nếu như hôm nay Tô Tín lùi một bước theo ý hắn, vậy thì coi như là Thượng Quan Phi Vân hắn thiếu Tô Tín một mối ơn huệ.
Chỉ đáng tiếc là, Thượng Quan Phi Vân vẫn chưa thăm dò rõ ràng về tính cách của Tô Tín.
Đối với Tô Tín mà nói, hắn rất ghét có người làm loạn kế hoạch của mình, cho dù là hôm nay không có thánh chỉ của Cơ Hạo Điển, Tô Tín cũng sẽ không rút đi.
Đừng nói là ơn huệ của Thượng Quan Phi Vân hắn, coi như là ơn huệ của cả Thượng Quan thị, ở trong mắt của Tô Tín cũng không đáng giá đến mức ấy.
Thế nên Tô Tín trực tiếp lắc đầu, đáp lời bằng giọng nói rất lạnh nhạt:
- Thượng Quan huynh, không phải là mặt mũi của ngươi không đủ lớn, mà là bởi vì bổn quan phụng chỉ bệ hạ đến đây, Ngưng Thần Hoa này ta nhất định phải có, cho nên chút mặt mũi này ta không thể bán được.
Thượng Quan Phi Vân lắc đầu nói:
- Vậy thì thật là đáng tiếc, xem ra hôm nay Thượng Quan Vân Phi ta phải lĩnh giáo thực lực của Tô đại nhân ngươi, cường giả của Địa bảng này một chút rồi.
Tô Tín nhíu mày, nhìn đám người Phương Cửu Nguyên và Tôn Bất Hại đứng xung quanh mình, sau đó hỏi:
- Thượng Quan huynh ngươi thực sự muốn ra tay với ta?
Thượng Quan Phi Vân cười to đáp:
- Bàn về thực lực hiển nhiên à Thượng Quan thị ta không thể so sánh với triều đình, nhưng mà lần này tới Dược Vương Cốc, ta cũng có dẫn theo mấy tên trợ thủ.
Vừa nói, liền có sáu tên võ giả Dung Thần Cảnh đi ra từ trong đám người, đứng ở bên cạnh Thượng Quan Phi Vân.
Mà cái vị đi ra từ trong Dược Vương Cốc này thấy thế nào cũng không giống như loại thứ nhất.
Người đi ra từ trong Dược Vương Cốc này mặc một thân hoa phục kim sắc, nhưng hình thức rất khác với y quan hiện giờ, ống tay áo rất là rộng.
Người này tầm khoảng hơn ba mươi tuổi, dung mạo tuấn lãng dương cương, làm người ta cảm thấy kỳ quái nhất là trên đầu của hắn lại có một chiếc mũ miện, phải biết rằng từ rất lâu rồi đã không có ai còn đeo thứ này, trang phục của người này nhìn như là từ mấy ngàn năm trước.
Diệp Tiên Mao hơi có vẻ lúng túng chắp tay với người nọ, nói:
- Thượng Quan huynh, thật ra thì ta đã giải quyết xong chuyện này, không cần ngươi ra tay.
Tất cả mọi người ở đây vừa nghe tháy Diệp Tiên Mao gọi hắn là Thượng Quan huynh thì lập tức nhận ra người này là ai.
Võ giả Dung Thần Cảnh của Thượng Quan thị tại Nhữ Nam, “Khí Đoạn Tinh Hà” Thượng Quan Phi Vân.
Danh khí của người này trong giang hồ tuy không lớn nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ, hắn nổi danh không phải bởi vì chiến tích của hắn mạnh bao nhiêu, mà là bởi vì hành vi hiếm thấy của người này.
Vốn là Thượng Quan Phi Vân sẽ là gia chủ thế hệ này của Thượng Quan thị ở Nhữ Nam, nhưng đâu ai nghĩ tới rằng hắn chỉ là vừa mới đảm nhiệm vị trí gia chủ không tới ba ngày liền đã tặng lại vị trí gia chủ cho ca ca Thượng Quan Chiêu Cân của hắn rồi.
Thượng Quan thị Nhữ Nam chính là một trong số lục đại thế gia có lịch sử lâu dài nhất, truyền thừa chừng gần vạn năm, vậy nên từ trước đến giờ Thượng Quan thị Nhữ Nam vẫn luôn đặt nặng vấn đề quy củ.
Đời trước của Thượng Quan thị tuấn kiệt xuất hiện lớp lớp, Thượng Quan Phi Vân này chính là một người xuất sắc nhất, thế nên hắn mới được lên làm gia chủ của Thượng Quan thị.
Kết quả hắn lại xem vi trí gia chủ này chỉ tựa như một món đồ chơi, vừa làm gia chủ được ba ngày, cảm thấy không dễ chơi liền tặng cho người khác, loại hành động này cũng đã làm cho mấy vị lão tổ Dương Thần Cảnh của Thượng Quan thị bị chọc cho tức hộc cả máu.
Chẳng qua mặc dù mấy vị lão tổ cuẩ Thượng Quan thị bị Thượng Quan Phi Vân làm cho giận đến muốn hộc máu, nhưng vẫn không làm gì hắn, bởi vì dù sao Thượng Quan Phi Vân cũng là một trong số những đệ tử kiệt xuất nhất của Thượng Quan thị.
Hơn nữa thủ đoạn của Thượng Quan Chiêu Vân trông có vẻ rất là bình thường, rất nhiều lần đều là Thượng Quan Phi Vân ở bên cạnh bày mưu tính kế thì mới giải quyết được nguy cơ, hơn nữa còn khiến cho thực lực của Thượng Quan thị bọn họ càng ngày càng mạnh hơn trong lục đại thế gia, bây giờ lại càng đến gần với vị trí của Tiêu gia.
Lúc này Thượng Quan Phi Vân xuất hiện ở đậy, bọn họ cũng đã từng nghe nói qua, hình như là một vị đệ tử dòng chính của Thượng Quan thị ngoài ý muốn bị thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng,
Thế nên Thượng Quan thị liền đưa người đến Dược Vương Cốc, muốn mời các đại sư về đan đạo của Dược Vương Cốc đích thân tới trị liệu.
Vốn là loại chuyện này Thượng Quan Phi Vân không cần phải ra mặt, chỉ là hắn ngại ở trong Thượng Quan thị nhàm chán, thế nên mới nhân cơ hội này ra ngoài giải sầu.
Mặc dù vừa rồi Diệp Tiên Mao đã mời Chủng Thiên Thu và Thiết Vô Lãnh tới đây, nhưng hắn vẫn không được yên lòng cho lắm, thế nên mới phái người đi mời Thượng Quan Phi Vân ra mặt.
Khi đó hắn nghĩ rằng, Thượng Quan Phi Vân thân là người trong lục đại thế gia, hẳn là triều đình cũng phải cho vài phần mặt mũi, nhưng hắn lại không ngờ rằng tên Thượng Quan Phi Vân này lại nói những lời khiêu khích như thế, vừa mới xuất hiện đã tạo thành bầu không khí giương cung bạt kiếm, lại còn dùng lý do là vì Dược Vương Cốc, hắn làm như thế quả thực khiến cho Diệp Tiên Mao khóc không ra nước mắt.
Thượng Quan Phi Vân cau mày nhìn Diệp Tiên Mao, hắn trực tiếp vỗ vai Diệp Tiên Mao nói:
- Diệp cốc chủ cứ yên tâm, ngươi đã cứu mạng đệ tử của Thượng Quan thị ta, giúp đỡ ngươi lần này là chuyện mà chúng ta nhất định phải làm.
Nói xong, Thượng Quan Phi Vân liền trực tiếp đứng ra nói với Tô Tín:
- Tô đại nhân, mua bán không được liền muốn cướp đoạt, thủ đoạn làm việc thế này của ngươi cũng quá là bá đạo rồi?
Tô Tín híp mắt hỏi:
- Ngươi muốn ra mặt vì Dược Vương Cốc?
Thượng Quan Phi Vân lắc đầu nói:
- Không phải là ta ra mặt vì Dược Vương Cốc, mà chẳng qua là ta không muốn thấy vài người phá hỏng quy củ mà thôi.
- Ép mua không được liền muốn cướp đoạt, cho dù là triều đình thì cũng không thể phá vỡ quy củ, bằng không giang hồ sẽ bị xáo trộn ư?
Ánh mắt Tô Tín sắc bén, hắn nhìn thẳng về phía Thượng Quan Phi Vân, khóe miệng của hắn bỗng nhiên lộ ra một nụ cười.
Hiển nhiên là Tô Tín có biết về Thượng Quan thị Nhữ Nam, một trong lục đại thế gia, thậm chí ngay cả tài liệu về Thượng Quan thị Tô Tín cũng có rất đầy đủ.
Vị Thượng Quan Phi Vân này thật sự không đơn giản, mặc dù tính tình hắn có hơi không biết điều, nhưng cũng tuyệt đối không phải là cái loại người ngu ngốc thích lo chuyện bao đồng.
Liên quan đến đến lợi ích của mình, đừng nói là Dược Vương Cốc cứu đệ tử của Thượng Quan thị, coi như là Dược Vương Cốc cứu tính mạng của hắn, Thượng Quan Phi Vân cũng tuyệt đối sẽ không để ý tới loại chuyện như thế này.
Thế nên thái độ của Thượng Quan Phi Vân như thế chắc hẳn là vì có liên quan đến đến lợi ích của hắn, mặc dù Tô Tín không biết vì sao Thượng Quan Phi Vân phải làm như thế, nhưng trong chuyện này chắc chắn là lợi ích còn lớn hơn cả mối nguy hiểm khi đắc tội với Tô Tín, thậm chí là đắc tội với triều đình.
Thật ra thì Tô Tín đoán không sai, Thượng Quan Phi Vân tận tâm tận lực ra mặt vì Diệp Tiên Mao như thế, thậm chí ở dưới tình huống Diệp Tiên Mao đã chuẩn bị chịu khuất phục rồi còn muốn ra tay, đương nhiên là có chuyện bí ẩn ở bên trong.
Mặc dù Thượng Quan Phi Vân không phải là gia chủ, nhưng quyền thế của hắn ở trong Thượng Quan thị cũng không kém gì gia chủ, đã thế hắn còn làm rất nhiều chuyện mà gia chủ phải làm.
Hiện tại hắn muốn làm một chuyện rất lớn, hắn muốn chiêu mộ Luyện đan tông sư của Dược Vương Cốc vào trong Thượng Quan thị.
Bây giờ Thượng Quan thị bọn họ đứng ở vị trí thứ hai trong lục đại thế gia, thực lực không kém, hơn nữa người nắm quyền ở thế hệ này của Thượng Quan thị bọn họ không phải là người có tài trí tầm thường, cũng không phải là những kẻ chỉ biết bảo tồn cái cũ như các thế gia khác, ngược lại đều là cái loại tính cách kiên quyết tiến thủ.
Vậy nên hiển nhiên là bọn họ không cam lòng ở phía dưới Tiêu gia, bọn họ muốn ngồi ở vị trí đứng đầu của lục đại thế gia.
Thượng Quan thị không có cường giả Chân Vũ Cảnh, cái này phải cần cơ duyên, bọn họ muốn mưu tính cũng không mưu tính ra được.
Chẳng qua trừ cường giả Chân Vũ Cảnh ra, những năm gần đây Thượng Quan thị cũng vẫn đang phát triển thực lực của mình, Dược Vương Cốc chính là một cái trong phương hướng phát triển của bọn hắn.
Trên giang hồ có rất nhiều y sư tinh thông dược lý, nhưng lạichỉ có thể chữa trị cho một số võ giả tầm thường và dân chúng.
Mà chỉ y sư có thể luyện chế ra đan dược dùng để tu luyện hoặc là đan dược chữa thương thì mới có tư cách được gọi là luyện đan sư, nhưng số lượng lại hơi ít, Thượng Quan thị cũng có rất ít, về phần luyện đan tông sư có thể luyện chế ra đan dược cao cấp, Thượng Quan thị bọn họ lại càng thiếu nữa.
Chỉ có điều là những luyện đan tông sư này giống như trận pháp sư, cực kỳ khó bồi dưỡng, cũng chỉ có loại thế gia có cấp bậc giống như Tiêu gia mới có khả năng để bồi dưỡng ra được số lượng luyện đan tông sư nhất định, vậy nên Tiêu gia không cần phải mua những loại đan dược tầm thường từ Dược Vương Cốc, bọn họ chỉ cần mua một số loại đan dược khá là hiếm thấy từ Dược Vương Cốc là đủ rồi.
Vậy nên lần này Thượng Quan Phi Vân tới Dược Vương Cốc hiển nhiên không phải là ngại Thượng Quan thị quá nhàm chán nên mới đưa đệ tử đến đây trị thương, mục đích hắn tới đây chỉ có một, đó chính là đào người.
Chẳng qua thân phận của Dược Vương Cốc quá là đặc biệt, cho dù là Tô Tín được Cơ Hạo Điển giao việc cũng bị yêu cầu rằng tốt nhất là hắn không nên ra tay với Dược Vương Cốc, nếu bây giờ đổi lại thành Thượng Quan thị, hiển nhiên là bọn họ cũng không dám quá mạnh bạo, thế nên bọn họ phải tiến hành theo chất lượng.
Nhưng tới Dược Vương Cốc đã rất nhiều ngày rồi mà kế hoạch của Thượng Quan Phi Vân vẫn không có chút tiến triển nào, mức độ trung thành của đám đệ tử Dược Vương Cốc này thật đúng là rất cao, cho dù là một số đệ tử cấp thấp hắn cũng không đào được một ai, điều này cũng làm cho Thượng Quan Phi Vân rất là buồn bực.
Thật ra thử nghĩ kỹ thì cũng rất dễ hiểu, đệ tử của Dược Vương Cốc không hề giống với những tông môn khác, ngươi lấy cái gì ra để dụ dỗ người ta?
Đám đệ tử của Dược Vương Cốc lại chướng mắt với đãi ngộ dành cho những võ giả bình thường, mà quả thật bọn họ cũng không cần đến những đãi ngộ đó.
Ngươi có thể cho những môn khách khác các loại tài nguyên tu luyện và công pháp, nhưng thiên phú võ đạo của bản thân đệ tử Dược Vương Cốc lại chẳng ra hình ra dáng gì, chỉ sợ ngươi cho bọn hắn tuyệt thế thần công cũng vô dụng.
Về phần tài nguyên tu luyện,cái đó lại càng vô dụng hơn, bởi vì chính bản thân bọn họ cũng biết luyện chế.
Thế nên Thượng Quan Phi Vân còn có thể cho bọn hắn cái gì? Quyền thế? Phần lớn những đệ tử Dược Vương Cốc này thà rằng trốn ở trong phòng của mình để nghiên cứu dược lý, chứ cũng chẳng muốn để ý tới những thứ ngổn ngang kia, điểm này hoàn toàn không có sức hấp dẫn đối với bọn hắn.
Thế nên cho dù Diệp Tiên Mao, thân là cốc chủ đã phát hiện ra hành động mờ ám của Thượng Quan Phi Vân, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không lên tiếng nói gì, bởi vì hắn biết đệ tử của Dược Vương Cốc không dễ bị đào đi như thế.
Chẳng qua chuyện ngày hôm nay cũng đã khiến cho Thượng Quan Phi Vân thấy được một cái cơ hội.
Hắn giúp Dược Vương Cốc ra mặt chỉ là muốn làm Dược Vương Cốc thiếu hắn một cái ơn mà thôi.
Bất kể Diệp Tiên Mao có đồng ý hay không, dù sao hôm nay hắn cũng đã vì Dược Vương Cốc mà đắc tội với Tô Tín, thậm chí là đắc tội với cả triều đình, người ở bên ngoài nhìn vào sẽ là Dược Vương Cốc thiếu Thượng Quan thị một mối ơn huệ, đến lúc đó hắn lên tiếng muốn mượn mấy người của Diệp Tiên Mao, ngươi sẽ mượn hay là không cho mượn đây?
Vừa rồi hắn nói rằng Tô Tín không giao dịch được liền ép mua, mà tới khi đó chỉ sợ rằng người muốn ép mua lại chính là hắn.
Hơn nữa chỉ cần hắn có thể thành công “mượn” người từ Dược Vương Cốc, vậy thì về sau đám người Dược Vương Cốc này cũng sẽ sớm trở trành người của Thượng Quan thị bọn họ thôi.
Thượng Quan Phi Vân dõi mắt nhìn thẳng về phía Tô Tín rồi nói:
- Tô đại nhân, hôm nay ngươi cho ta một chút mặt mũi, bây giờ rút người về, ngày sau Thượng Quan thị ta ắt sẽ báo đáp đầy đủ, nếu như hôm nay ngươi nhất quyết phải ra tay với Dược Vương Cốc, vậy thì cũng đừng có trách ta xen vào việc của người khác.
Thượng Quan Phi Vân cũng biết Tô Tín là người thông minh, hẳn là hắn sẽ có thể đoán được suy nghĩ của mình.
Nếu như hôm nay Tô Tín lùi một bước theo ý hắn, vậy thì coi như là Thượng Quan Phi Vân hắn thiếu Tô Tín một mối ơn huệ.
Chỉ đáng tiếc là, Thượng Quan Phi Vân vẫn chưa thăm dò rõ ràng về tính cách của Tô Tín.
Đối với Tô Tín mà nói, hắn rất ghét có người làm loạn kế hoạch của mình, cho dù là hôm nay không có thánh chỉ của Cơ Hạo Điển, Tô Tín cũng sẽ không rút đi.
Đừng nói là ơn huệ của Thượng Quan Phi Vân hắn, coi như là ơn huệ của cả Thượng Quan thị, ở trong mắt của Tô Tín cũng không đáng giá đến mức ấy.
Thế nên Tô Tín trực tiếp lắc đầu, đáp lời bằng giọng nói rất lạnh nhạt:
- Thượng Quan huynh, không phải là mặt mũi của ngươi không đủ lớn, mà là bởi vì bổn quan phụng chỉ bệ hạ đến đây, Ngưng Thần Hoa này ta nhất định phải có, cho nên chút mặt mũi này ta không thể bán được.
Thượng Quan Phi Vân lắc đầu nói:
- Vậy thì thật là đáng tiếc, xem ra hôm nay Thượng Quan Vân Phi ta phải lĩnh giáo thực lực của Tô đại nhân ngươi, cường giả của Địa bảng này một chút rồi.
Tô Tín nhíu mày, nhìn đám người Phương Cửu Nguyên và Tôn Bất Hại đứng xung quanh mình, sau đó hỏi:
- Thượng Quan huynh ngươi thực sự muốn ra tay với ta?
Thượng Quan Phi Vân cười to đáp:
- Bàn về thực lực hiển nhiên à Thượng Quan thị ta không thể so sánh với triều đình, nhưng mà lần này tới Dược Vương Cốc, ta cũng có dẫn theo mấy tên trợ thủ.
Vừa nói, liền có sáu tên võ giả Dung Thần Cảnh đi ra từ trong đám người, đứng ở bên cạnh Thượng Quan Phi Vân.
Danh sách chương