Đêm xuống, Tô Trọng Anh và bốn tên võ giả Hóa Thần Cảnh tụ tập cùng một chỗ, sắc mặt Tô Trọng Anh tái nhợt, vẻ mặt những người còn lại u sầu.
Bọn họ không nghĩ tới chuyện ban ngày lại náo thành như thế.
Bọn họ cũng không oán Tô Trọng Anh chống đối Tô Trọng Viễn, dù sao Tô Trọng Viễn nói quá khó nghe, ngay cả bọn họ cũng không chịu được.
Nếu như bọn họ bởi vì việc này mà oán trách Tô Trọng Anh, như vậy bọn họ quá vô sỉ rồi.
Chỉ có điều chuyện này rất khó giải quyết.
Giống như Tô Trọng Anh nói, lại ép những tông môn và thế gia cung phụng, đó là hành vi tìm cái chết.
Trong trận chiến Ngô Đồng sơn lần trước, thế lực tông môn thế gia Bắc Nguyên đạo liên thủ với Bắc Nguyên Độc Cô thị đánh tới tận cửa, cho dù là lực lượng của Tô gia cũng phải hoảng sợ nhận thua.
Lần trước lão tổ Tô gia bị Tô Tín cưỡng bức nên phải dùng tính mạng của Tô Trọng Viễn đánh cược, hiện tại đổi thành bọn họ, có lẽ không cần đánh bạc, trực tiếp ném bọn họ ra dẹp yên lửa giận của phần đông tông môn Bắc Nguyên đạo là được rồi.
Chính bởi vì như thế, bọn họ mới không dám đi làm chuyện loại này.
Bọn họ cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên cũng nhìn ra nguy hiểm trong đó.
Chỉ có điều không đi, Tô Trọng Viễn sẽ sử dụng gia pháp với bọn họ.
Phải biết rằng địa vị của bọn họ trong mắt Tô Trọng Viễn và đám người Tô Minh Lễ, muốn dùng gia pháp xử trí đệ tử chi thứ như bọn họ là quá đơn giản.
Gia pháp Tô gia nghe thì rất đơn giản, nhưng không phải đệ tử Tô gia thì không biết tính tàn khốc trong đó.
Tô gia ngày xưa là đại tộc trong nhất thế hoàng triều, quy củ vô cùng nghiêm khắc.
Các loại gia pháp đều vô cùng tàn nhẫn, chỉ có điều những gia pháp trước kia là dùng lên huyết mạch dòng chính, rồi sau đó Tô gia tiến vào Ninh Viễn Đường, bọn họ biết rõ huyết mạch dòng chính trân quý cho nên gia pháp được chuẩn bị cho huyết mạch chi thứ, về phần những huyết mạch dòng chính kia cũng có gia pháp, nhưng đã nhẹ đi rất nhiều, tối thiểu sẽ lưu lại tính mạng cho huyết mạch dòng chính.
Về phần đối với huyết mạch chi thứ bọn họ, ha ha, chỉ có thể dùng sống không bằng chết để hình dung.
Cho tới nay bọn họ, những huyết mạch chi thứ bị xử trí gia pháp cũng không ít, thậm chí đám người Tô Trọng Anh cũng từng trải qua, cho nên vừa nghĩ tới gia pháp, bọn họ đều không rét mà run.
Bốn người đều cau mày, không biết phải làm như thế nào mới có thể vượt qua việc này.
Lúc này có một người nói:
- Không bằng chúng ta rời đi, ngày mai xuống núi chúng ta nhưng nhưng chỉ chạy quanh một vòng, sau đó lấy tài nguyên tích lũy của chúng ta làm thành cung phụng, như vậy ngươi xem thế nào?
- Chủ ý cùi bắp!
Một tên võ giả Hóa Thần Cảnh tương đối lớn tuổi nói:
- Ngươi không phải không biết tài nguyên trong tay chúng ta có bao nhiêu, thế lực tông môn dưới Ngô Đồng sơn có hơn mười nhà, chúng ta cần ép bọn chúng giao tài nguyên của bọn chúng, dùng tài nguyên trong tay chúng ta có thể kiên trì trong bao lâu? Các ngươi cũng đừng quên, cung phụng này cần giao mỗi tháng một lần.
Kỳ thật Tô gia trong khoảng thời gian này thu không ít tài nguyên trên giang hồ, cho nên người Tô gia không tính là nghèo.
Nhưng chỉ giới hạn trong huyết mạch dòng chính Tô gia, trong đó không bao gồm huyết mạch chi thứ.
Huyết mạch chi thứ như Tô Trọng Anh trong Tô gia vẫn giống như lúc trước, đều cầm lương cố định mỗi tháng.
Đơn giản mà nói, cho dù bọn họ làm nhiều việc hơn nữa, lập nhiều công lao cũng không thu được thêm chút nào, cho nên bọn họ không có bao nhiêu tích lũy.
Tên võ giả Hóa Thần Cảnh lớn tuổi lại bổ sung một câu:
- Hơn nữa các ngươi cần phải hiểu rõ, Tô Trọng Viễn cần chúng ta quỳ trước mặt hắn dâng cung phụng, nhục nhã như thế, các ngươi có thể thừa nhận hay sao?
Mọi người nơi này im lặng, bọn họ đều là võ giả Hóa Thần Cảnh, ở bên ngoài cũng có thân phận tổ sư khai tông lập phái, tối thiểu có thể xưng vương xưng bá một phương, dựa vào cái gì phải chịu nhục nhã như vậy trong Tô gia?
Bọn họ đã nghĩ tới bỏ trốn nhưng lại biết không thể nào, không phải mỗi người đều có thực lực và thủ đoạn đọ sức với Tô gia như Tô Tín.
Đối với Tô gia mà nói, những huyết mạch chi thứ Tô gia như bọn họ chỉ là một kiện vật phẩm trong Tô gia mà thôi.
Công pháp huyết mạch chi thứ là Tô gia cho, bọn có thành tựu hiện tại cũng là huyết mạch Tô gia cho bọn họ.
Cho nên những huyết mạch chi thứ kia dám phản bội chạy trốn còn đáng hận hơn cả địch nhân, nhất định phải bắt bọn chúng trở về chờ gia pháp xử trí.
Mặc dù thực lực Tô gia hiện tại suy yếu, nhưng mấy võ giả Hóa Thần Cảnh như bọn họ khó chạy thoát, nói không chừng bọn họ còn chưa ra được Bắc Nguyên đạo đã bị người Tô gia bắt trở về.
Cả đám hai mặt nhìn nhau, bọn họ không nghĩ ra biện pháp gì tốt, đúng như lời võ giả vừa đưa ra chủ ý kia, dùng tích lũy trong tay mình giao cung phụng cho Tô gia, sau đó bọn họ đi thỉnh tội, tối thiểu như vậy còn có thể đổi lấy một đường sinh cơ.
- Nhưng mấy tháng sau phải làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không có khả năng liên tục dùng tích lũy trong tay bù lỗ thủng, hơn nữa vạn nhất bị người phát hiện thì làm sao bây giờ?
Cũng có người chần chờ nói ra.
Võ giả đưa ra kiến nghị nói:
- Đến bây giờ cần gì nghĩ nhiều như thế? Dù sao Tô Trọng Viễn cũng là huyết mạch dòng chính, cho dù náo tới trước gia chủ, hơn phân nửa cũng là chúng ta ăn thua thiệt.
- Hơn nữa cho dù gia chủ dẹp loạn việc này, về sau Tô Trọng Viễn cũng nhắm vào chúng ta, cho nên còn không bằng hiện tại lui một bước.
Tô Trọng Anh bị Tô Trọng Viễn đánh trọng thương lại hừ lạnh một tiếng nói:
- Muốn đi các ngươi đi! Ta thà rằng liều với Tô Trọng Viễn cũng không muốn quỳ xuống nhận lỗi!
Có người khuyên nói:
- Trọng Anh, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, tuy chúng ta là huyết mạch chi thứ, nhưng đều là võ giả Hóa Thần Cảnh, chỉ cần chúng ta làm Tô Trọng Viễn thoả mãn, hắn sẽ không đụng đến chúng ta, cho dù hắn muốn động, gia chủ cũng không cho phép.
- Nếu ngươi muốn chọi cứng tới cùng, nói không chừng Tô Trọng Viễn sẽ bắt ngươi giết gà dọa khỉ, hắn tuyệt đối có thể làm ra việc như vậy.
- Miễn là còn sống sẽ có cơ hội, một khi ngươi chết, ngươi không có gì cả.
Tô Trọng Anh không nói gì, nhưng trong mắt của hắn lại xuất hiện thù hận, hiển nhiên hắn cũng tán thành lời của đám người kia.
Sau khi thương lượng có kết quả, mọi người đứng dậy rời đi.
Bởi vì chuyện này quan hệ đến một huyết mạch dòng chính như Tô Trọng Viễn, cho nên bọn họ cũng không dám cho người khác biết rõ, cho nên bọn họ đi vào rừng cây ở hậu sơn thương nghị, từ đó tránh người khác biết được.
Chỉ có điều chờ đến lúc bọn họ rời đi, mọi người lại nghe sau tảng đá phía trước có tiếng nói.
Sắc mặt đám người Tô Trọng Anh rùng mình, vội vàng dừng bước lại, cũng phát huy nội lực bản thân đến mức tận cùng, dò xét động tĩnh bên kia.
Sau đó bọn họ cảm giác đó là ba võ giả cảnh giới Tiên Thiên, lúc này bọn họ thở ra một hơi.
Chỉ cần không phải võ giả Hóa Thần Cảnh là được, võ giả Tiên Thiên cảm giác có hạn, bọn họ không nghe được mình nói chuyện nhưng bọn họ nói chuyện lại lọt vào lỗ tai đám người Tô Trọng Anh, nội dung nói chuyện lại làm sắc mặt bọn họ thay đổi, gương mặt biến thành tối tăm.
Ba người nói chuyện chính là Vệ Trường Đông, Trương Sở và Vương Thành Nguyên.
Trương Sở thở dài một hơi, nói:
- Đại ca, nhị ca, hôm nay Tô gia Tô Trọng Viễn làm như vậy, các ngươi cũng nhìn thấy, bọn họ bá đạo tàn nhẫn với người mình như vậy, vậy hắn chắc chắn không xem môn khách cảnh giới Tiên Thiên chúng ta là người.
- Trong Bắc Nguyên đạo, tông môn thế gia có thực lực cũng không phải một mình Tô gia, nếu không chúng ta đổi nơi khác đi.
Vệ Trường Đông lắc đầu thở dài nói:
- Mấu chốt là chúng ta đã nhận cung phụng tháng đầu tiên của Tô gia, hiện tại chúng ta rời đi, dùng thực lực Tô gia có thể buông tha chúng ta sao?
- Đừng xem chúng ta đều có thực lực Tiên Thiên Thần Cung cảnh, đặt ở bên ngoài cũng là nhân vật lợi hại, nhưng trong mắt Tô gia, chúng ta còn không bằng cái rắm, người ta tùy tiện xuất động một tên cường giả Hóa Thần Cảnh cũng có thể đánh chết tất cả chúng ta.
Vương Thành Nguyên nói:
- Đã như thế, chúng ta chờ hết tháng này, qua tháng sau chúng ta không nhận cung phụng của Tô gia, trực tiếp tìm lý do rời đi, chỉ hi vọng trong một tháng này đừng xảy ra chuyện gì..
- Nói đi cũng nói lại, vài tên võ giả Hóa Thần Cảnh chi thứ Tô gia thật sự nhát gan, bị sỉ nhục như thế mà không dám cãi lại, mấy người đánh một cũng không dám nặng tay, quả thật không có chút tâm huyết nào.
Trương Sở cũng nói:
- Đúng vậy, võ giả Hóa Thần Cảnh chính là võ đạo tông sư, tôn nghiêm không thể nhục, mấy người kia thì tốt rồi, bị người ta mắng bọn họ là tạp chủng ngay trước mặt lại không dám làm gì, chậc chậc, dù sao chúng ta vô cùng bội phục tính cách hèn nhát của bọn họ.
- Nếu là ta… Nếu như Tô Trọng Viễn dám sỉ nhục chúng ta như thế, lão tử không làm hắn phun máu tươi năm bước là không bỏ qua!
- Dù sao cũng không thể làm rùa đen rút đầu như võ giả chi thứ Tô gia, như thế quá sỉ nhục tôn nghiêm của võ giả!
Vương Thành Nguyên cười hắc hắc nói:
- Nói cũng phải, những chi thứ Tô gia đã không còn tôn nghiêm và tâm huyết của võ giả, ta nói lão Tam, ngươi làm việc cũng nên động não, đừng động cái gì cũng máu tươi năm bước.
- Kỳ thật huyết mạch chi thứ Tô gia cũng không có đầu óc, nói thế nào thì huyết mạch chi thứ Tô gia cũng nhiều người hơn huyết mạch dòng chính, có không ít võ giả Dung Thần Cảnh.
- Lần này rõ ràng chính là Tô Trọng Viễn làm quá phận, nếu bọn họ làm lớn một chút, tốt nhất kéo những võ giả Dung Thần Cảnh vào việc này, đến lúc đó pháp không trách chúng, Tô Trọng Viễn có thể làm gì bọn họ?
- Chậc chậc, đáng tiếc đám người Tô gia tu luyện trong Ninh Viễn Đường quá lâu nên bị ngu ngốc cả rồi, cũng giống như lão Tam, chuyện đơn giản như thế lại không nghĩ ra được, ngày mai chúng ta nên đi xem Tô Trọng Viễn ép đám chi thứ Tô gia quỳ xuống nhận tội thế nào.
- Đường đường Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư quỳ xuống nhận lỗi, ta chưa bao giờ thấy qua việc này.
Trương Sở tức giận nói:
- Nhị ca ngươi nói thì nói, mang ta ra so sánh là có ý gì?
Lúc này Vệ Trường Đông ho khan một tiếng, nói:
- Đi, đừng nói nữa, đây là gia sự của Tô gia, không phải những tiểu nhân vật chúng ta có thể tham dự, coi chừng tai vách mạch rừng, chúng ta thành thành thật thật ở một tháng rồi đi.
Bọn họ không nghĩ tới chuyện ban ngày lại náo thành như thế.
Bọn họ cũng không oán Tô Trọng Anh chống đối Tô Trọng Viễn, dù sao Tô Trọng Viễn nói quá khó nghe, ngay cả bọn họ cũng không chịu được.
Nếu như bọn họ bởi vì việc này mà oán trách Tô Trọng Anh, như vậy bọn họ quá vô sỉ rồi.
Chỉ có điều chuyện này rất khó giải quyết.
Giống như Tô Trọng Anh nói, lại ép những tông môn và thế gia cung phụng, đó là hành vi tìm cái chết.
Trong trận chiến Ngô Đồng sơn lần trước, thế lực tông môn thế gia Bắc Nguyên đạo liên thủ với Bắc Nguyên Độc Cô thị đánh tới tận cửa, cho dù là lực lượng của Tô gia cũng phải hoảng sợ nhận thua.
Lần trước lão tổ Tô gia bị Tô Tín cưỡng bức nên phải dùng tính mạng của Tô Trọng Viễn đánh cược, hiện tại đổi thành bọn họ, có lẽ không cần đánh bạc, trực tiếp ném bọn họ ra dẹp yên lửa giận của phần đông tông môn Bắc Nguyên đạo là được rồi.
Chính bởi vì như thế, bọn họ mới không dám đi làm chuyện loại này.
Bọn họ cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên cũng nhìn ra nguy hiểm trong đó.
Chỉ có điều không đi, Tô Trọng Viễn sẽ sử dụng gia pháp với bọn họ.
Phải biết rằng địa vị của bọn họ trong mắt Tô Trọng Viễn và đám người Tô Minh Lễ, muốn dùng gia pháp xử trí đệ tử chi thứ như bọn họ là quá đơn giản.
Gia pháp Tô gia nghe thì rất đơn giản, nhưng không phải đệ tử Tô gia thì không biết tính tàn khốc trong đó.
Tô gia ngày xưa là đại tộc trong nhất thế hoàng triều, quy củ vô cùng nghiêm khắc.
Các loại gia pháp đều vô cùng tàn nhẫn, chỉ có điều những gia pháp trước kia là dùng lên huyết mạch dòng chính, rồi sau đó Tô gia tiến vào Ninh Viễn Đường, bọn họ biết rõ huyết mạch dòng chính trân quý cho nên gia pháp được chuẩn bị cho huyết mạch chi thứ, về phần những huyết mạch dòng chính kia cũng có gia pháp, nhưng đã nhẹ đi rất nhiều, tối thiểu sẽ lưu lại tính mạng cho huyết mạch dòng chính.
Về phần đối với huyết mạch chi thứ bọn họ, ha ha, chỉ có thể dùng sống không bằng chết để hình dung.
Cho tới nay bọn họ, những huyết mạch chi thứ bị xử trí gia pháp cũng không ít, thậm chí đám người Tô Trọng Anh cũng từng trải qua, cho nên vừa nghĩ tới gia pháp, bọn họ đều không rét mà run.
Bốn người đều cau mày, không biết phải làm như thế nào mới có thể vượt qua việc này.
Lúc này có một người nói:
- Không bằng chúng ta rời đi, ngày mai xuống núi chúng ta nhưng nhưng chỉ chạy quanh một vòng, sau đó lấy tài nguyên tích lũy của chúng ta làm thành cung phụng, như vậy ngươi xem thế nào?
- Chủ ý cùi bắp!
Một tên võ giả Hóa Thần Cảnh tương đối lớn tuổi nói:
- Ngươi không phải không biết tài nguyên trong tay chúng ta có bao nhiêu, thế lực tông môn dưới Ngô Đồng sơn có hơn mười nhà, chúng ta cần ép bọn chúng giao tài nguyên của bọn chúng, dùng tài nguyên trong tay chúng ta có thể kiên trì trong bao lâu? Các ngươi cũng đừng quên, cung phụng này cần giao mỗi tháng một lần.
Kỳ thật Tô gia trong khoảng thời gian này thu không ít tài nguyên trên giang hồ, cho nên người Tô gia không tính là nghèo.
Nhưng chỉ giới hạn trong huyết mạch dòng chính Tô gia, trong đó không bao gồm huyết mạch chi thứ.
Huyết mạch chi thứ như Tô Trọng Anh trong Tô gia vẫn giống như lúc trước, đều cầm lương cố định mỗi tháng.
Đơn giản mà nói, cho dù bọn họ làm nhiều việc hơn nữa, lập nhiều công lao cũng không thu được thêm chút nào, cho nên bọn họ không có bao nhiêu tích lũy.
Tên võ giả Hóa Thần Cảnh lớn tuổi lại bổ sung một câu:
- Hơn nữa các ngươi cần phải hiểu rõ, Tô Trọng Viễn cần chúng ta quỳ trước mặt hắn dâng cung phụng, nhục nhã như thế, các ngươi có thể thừa nhận hay sao?
Mọi người nơi này im lặng, bọn họ đều là võ giả Hóa Thần Cảnh, ở bên ngoài cũng có thân phận tổ sư khai tông lập phái, tối thiểu có thể xưng vương xưng bá một phương, dựa vào cái gì phải chịu nhục nhã như vậy trong Tô gia?
Bọn họ đã nghĩ tới bỏ trốn nhưng lại biết không thể nào, không phải mỗi người đều có thực lực và thủ đoạn đọ sức với Tô gia như Tô Tín.
Đối với Tô gia mà nói, những huyết mạch chi thứ Tô gia như bọn họ chỉ là một kiện vật phẩm trong Tô gia mà thôi.
Công pháp huyết mạch chi thứ là Tô gia cho, bọn có thành tựu hiện tại cũng là huyết mạch Tô gia cho bọn họ.
Cho nên những huyết mạch chi thứ kia dám phản bội chạy trốn còn đáng hận hơn cả địch nhân, nhất định phải bắt bọn chúng trở về chờ gia pháp xử trí.
Mặc dù thực lực Tô gia hiện tại suy yếu, nhưng mấy võ giả Hóa Thần Cảnh như bọn họ khó chạy thoát, nói không chừng bọn họ còn chưa ra được Bắc Nguyên đạo đã bị người Tô gia bắt trở về.
Cả đám hai mặt nhìn nhau, bọn họ không nghĩ ra biện pháp gì tốt, đúng như lời võ giả vừa đưa ra chủ ý kia, dùng tích lũy trong tay mình giao cung phụng cho Tô gia, sau đó bọn họ đi thỉnh tội, tối thiểu như vậy còn có thể đổi lấy một đường sinh cơ.
- Nhưng mấy tháng sau phải làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không có khả năng liên tục dùng tích lũy trong tay bù lỗ thủng, hơn nữa vạn nhất bị người phát hiện thì làm sao bây giờ?
Cũng có người chần chờ nói ra.
Võ giả đưa ra kiến nghị nói:
- Đến bây giờ cần gì nghĩ nhiều như thế? Dù sao Tô Trọng Viễn cũng là huyết mạch dòng chính, cho dù náo tới trước gia chủ, hơn phân nửa cũng là chúng ta ăn thua thiệt.
- Hơn nữa cho dù gia chủ dẹp loạn việc này, về sau Tô Trọng Viễn cũng nhắm vào chúng ta, cho nên còn không bằng hiện tại lui một bước.
Tô Trọng Anh bị Tô Trọng Viễn đánh trọng thương lại hừ lạnh một tiếng nói:
- Muốn đi các ngươi đi! Ta thà rằng liều với Tô Trọng Viễn cũng không muốn quỳ xuống nhận lỗi!
Có người khuyên nói:
- Trọng Anh, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, tuy chúng ta là huyết mạch chi thứ, nhưng đều là võ giả Hóa Thần Cảnh, chỉ cần chúng ta làm Tô Trọng Viễn thoả mãn, hắn sẽ không đụng đến chúng ta, cho dù hắn muốn động, gia chủ cũng không cho phép.
- Nếu ngươi muốn chọi cứng tới cùng, nói không chừng Tô Trọng Viễn sẽ bắt ngươi giết gà dọa khỉ, hắn tuyệt đối có thể làm ra việc như vậy.
- Miễn là còn sống sẽ có cơ hội, một khi ngươi chết, ngươi không có gì cả.
Tô Trọng Anh không nói gì, nhưng trong mắt của hắn lại xuất hiện thù hận, hiển nhiên hắn cũng tán thành lời của đám người kia.
Sau khi thương lượng có kết quả, mọi người đứng dậy rời đi.
Bởi vì chuyện này quan hệ đến một huyết mạch dòng chính như Tô Trọng Viễn, cho nên bọn họ cũng không dám cho người khác biết rõ, cho nên bọn họ đi vào rừng cây ở hậu sơn thương nghị, từ đó tránh người khác biết được.
Chỉ có điều chờ đến lúc bọn họ rời đi, mọi người lại nghe sau tảng đá phía trước có tiếng nói.
Sắc mặt đám người Tô Trọng Anh rùng mình, vội vàng dừng bước lại, cũng phát huy nội lực bản thân đến mức tận cùng, dò xét động tĩnh bên kia.
Sau đó bọn họ cảm giác đó là ba võ giả cảnh giới Tiên Thiên, lúc này bọn họ thở ra một hơi.
Chỉ cần không phải võ giả Hóa Thần Cảnh là được, võ giả Tiên Thiên cảm giác có hạn, bọn họ không nghe được mình nói chuyện nhưng bọn họ nói chuyện lại lọt vào lỗ tai đám người Tô Trọng Anh, nội dung nói chuyện lại làm sắc mặt bọn họ thay đổi, gương mặt biến thành tối tăm.
Ba người nói chuyện chính là Vệ Trường Đông, Trương Sở và Vương Thành Nguyên.
Trương Sở thở dài một hơi, nói:
- Đại ca, nhị ca, hôm nay Tô gia Tô Trọng Viễn làm như vậy, các ngươi cũng nhìn thấy, bọn họ bá đạo tàn nhẫn với người mình như vậy, vậy hắn chắc chắn không xem môn khách cảnh giới Tiên Thiên chúng ta là người.
- Trong Bắc Nguyên đạo, tông môn thế gia có thực lực cũng không phải một mình Tô gia, nếu không chúng ta đổi nơi khác đi.
Vệ Trường Đông lắc đầu thở dài nói:
- Mấu chốt là chúng ta đã nhận cung phụng tháng đầu tiên của Tô gia, hiện tại chúng ta rời đi, dùng thực lực Tô gia có thể buông tha chúng ta sao?
- Đừng xem chúng ta đều có thực lực Tiên Thiên Thần Cung cảnh, đặt ở bên ngoài cũng là nhân vật lợi hại, nhưng trong mắt Tô gia, chúng ta còn không bằng cái rắm, người ta tùy tiện xuất động một tên cường giả Hóa Thần Cảnh cũng có thể đánh chết tất cả chúng ta.
Vương Thành Nguyên nói:
- Đã như thế, chúng ta chờ hết tháng này, qua tháng sau chúng ta không nhận cung phụng của Tô gia, trực tiếp tìm lý do rời đi, chỉ hi vọng trong một tháng này đừng xảy ra chuyện gì..
- Nói đi cũng nói lại, vài tên võ giả Hóa Thần Cảnh chi thứ Tô gia thật sự nhát gan, bị sỉ nhục như thế mà không dám cãi lại, mấy người đánh một cũng không dám nặng tay, quả thật không có chút tâm huyết nào.
Trương Sở cũng nói:
- Đúng vậy, võ giả Hóa Thần Cảnh chính là võ đạo tông sư, tôn nghiêm không thể nhục, mấy người kia thì tốt rồi, bị người ta mắng bọn họ là tạp chủng ngay trước mặt lại không dám làm gì, chậc chậc, dù sao chúng ta vô cùng bội phục tính cách hèn nhát của bọn họ.
- Nếu là ta… Nếu như Tô Trọng Viễn dám sỉ nhục chúng ta như thế, lão tử không làm hắn phun máu tươi năm bước là không bỏ qua!
- Dù sao cũng không thể làm rùa đen rút đầu như võ giả chi thứ Tô gia, như thế quá sỉ nhục tôn nghiêm của võ giả!
Vương Thành Nguyên cười hắc hắc nói:
- Nói cũng phải, những chi thứ Tô gia đã không còn tôn nghiêm và tâm huyết của võ giả, ta nói lão Tam, ngươi làm việc cũng nên động não, đừng động cái gì cũng máu tươi năm bước.
- Kỳ thật huyết mạch chi thứ Tô gia cũng không có đầu óc, nói thế nào thì huyết mạch chi thứ Tô gia cũng nhiều người hơn huyết mạch dòng chính, có không ít võ giả Dung Thần Cảnh.
- Lần này rõ ràng chính là Tô Trọng Viễn làm quá phận, nếu bọn họ làm lớn một chút, tốt nhất kéo những võ giả Dung Thần Cảnh vào việc này, đến lúc đó pháp không trách chúng, Tô Trọng Viễn có thể làm gì bọn họ?
- Chậc chậc, đáng tiếc đám người Tô gia tu luyện trong Ninh Viễn Đường quá lâu nên bị ngu ngốc cả rồi, cũng giống như lão Tam, chuyện đơn giản như thế lại không nghĩ ra được, ngày mai chúng ta nên đi xem Tô Trọng Viễn ép đám chi thứ Tô gia quỳ xuống nhận tội thế nào.
- Đường đường Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư quỳ xuống nhận lỗi, ta chưa bao giờ thấy qua việc này.
Trương Sở tức giận nói:
- Nhị ca ngươi nói thì nói, mang ta ra so sánh là có ý gì?
Lúc này Vệ Trường Đông ho khan một tiếng, nói:
- Đi, đừng nói nữa, đây là gia sự của Tô gia, không phải những tiểu nhân vật chúng ta có thể tham dự, coi chừng tai vách mạch rừng, chúng ta thành thành thật thật ở một tháng rồi đi.
Danh sách chương