Nhìn vào đại sảnh to lớn trước mặt, Hoàng Bỉnh Thành nghi ngờ nói: “Chúng ta đang ở nơi nào?”

Tô Tín buồn bả nói: “Nếu như ta không nhớ lầm, hiện tại trên đầu chúng ta chính là Xương Đức phường!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nếu như đỉnh đầu là Xương Đức phường thì nơi này có quan hệ với Đỗ Nguyên Thánh.

Xương Đức phường trước kia chính là hoàng thành của Đại Chu, dám đào thông đạo dưới lòng đất hoàng thành Đại Chu hoàng thành với không gian lớn như thế, trừ minh chủ Tam Tương Vũ Lâm Minh Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh thì không ai làm được.

“Lão đại, ngươi nhìn bên trong!”

Hoàng Bỉnh Thành chỉ vào một mặt tường, chỗ đó có mặt tường không giống, phía trên có lỗ khảm có hình dạng chìa khóa bảo tàng.

Hơn nữa trong một lỗ khảm trong đó đã có sẵn chìa khóa.

Tô Tín cùng Tạ Chỉ Yến liếc nhau, liên tục cảm giác có chút khó tin.

Bọn họ tìm chìa khóa cuối cùng thời gian dài như vậy, không nghĩ tới lại dễ dàng xuất hiện trước mặt bọn họ như thế.

Nhưng ngay lúc này phía sau có tiếng cười to vang lên: “Ha ha ha! Thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu, không nghĩ tới chìa khóa lại nằm dưới chân chúng ta.”

Đám người Tô Tín nhìn sang, là đám người, Phương Đông Đình, Giang Lăng, Tưởng Nguyên Đông cùng Nguyễn Minh Nguyệt, và đám bang chủ Mạnh Trường Hà, bọn họ lần lượt xuất hiện ở lối vào.

“Các ngươi theo dõi ta?”

Tô Tín cau mày nói.

Giang Lăng thản nhiên nói: “Tuy Tô bang chủ ngươi chứng minh kiếm thương tay trái không phải do ngươi làm nhưng ngươi lại là kẻ hiềm nghi lớn nhất. Cho nên ta mới đề nghị tất cả mọi người đi theo ngươi một đêm, nhìn xem ngươi làm ra hành động gì, không nghĩ tới lại có kinh hỉ lớn như vậy.”

Hoàng Bỉnh Thành sốt ruột nói: “Bang chúng Phi Ưng Bang trông giữ phía trên thì sao?”

Trước khi vào nơi này, Hoàng Bỉnh Thành cố ý lưu vài tên bang chúng ở lại canh chừng, phân phó bọn họ không cho kẻ khác đi vào.

Nhưng hiện tại đám người Giang Lăng lại có thể thản nhiên đi xuống, những bang chúng kia thế nào?

Giang Lăng không có trả lời, Phương Đông Đình lại cười lạnh nói: “Ngươi nói là mấy tên phế vât không biết sống chết ngăn cản chúng ta sao? Đúng là không biết chuyện, ta cũng tiễn bọn chúng đi chết rồi.”

“Ngươi!”

Hoàng Bỉnh Thành lập tức giận dữ đỏ mặt, bang chúng Phi Ưng Bang còn lại rút binh khí ra như mãnh thú giương nanh múa vuốt.

“Đều dừng tay!”

Tô Tín quát lớn một câu, lạnh lùng nhìn sang Phương Đông Đình.

Tâm nhãn của tuấn kiệt Nhân Bảng này đúng là không lớn, vài tên bang chúng của mình bị hắn giết, Tô Tín có thể khẳng định hắn làm như vậy là vì trả thù mình đã đắc tội hắn lúc trước.

Khoản nợ này hiện tại không nên tính toán, cũng không tính toán được, nhưng sẽ có một ngày hắn sẽ tốt tốt tính toán sổ sách với Phương Đông Đình, thủ hạ của hắn không thể chết vô ích như vậy.

Phương Đông Đình khinh miệt hừ lạnh một tiếng, trong lòng của hắn hiện tại mới có cảm giác thoải mái.

Sau khi hắn đi vào Tương Nam Man Hoang chi địa đã có cảm giác không được tự nhiên, một tiểu bang chủ lại dám không đặt hắn vào trong mắt, việc này làm nội tâm Phương Đông Đình cảm giác khó chịu.

Mặc dù hiện tại không chính thức giáo huấn Tô Tín nhưng hắn lại giết thủ hạ của Tô Tín, hắn làm như vậy xem như xả một cơn ác khí.

Giang Lăng lúc này nói: “Các vị, hiện tại bảo tàng đang ở trơớc mắt, mọi người cũng nên lấy chìa khóa ra, nếu không chúng ta không ai vào được.”

“Nhưng ta có một đề nghị, bang chủ bang phái bản địa Thường Ninh phủ có thể tiến vào nhưng những bang chúng kia phải ở ngoài.”

“Nhiều người tay tạp, vạn nhất bọn chúng lấy cái gì đó cũng đừng trách ta không cho mặt mũi.”

“Tất cả mọi người gật gật đầu, Tô Tín cũng bảo đám người Hoàng Bỉnh Thành đi lên trơớc chờ tin tức của hắn.”

Lúc này các bang chúng đã rời đi mọi người cũng đặt bốn khối chìa khóa vào trong lỗ khảm.

Cung điện dưới mặt đất không có động tĩnh gì, Giang Lăng dùng tay vẽ nhẹ lên lỗ khảm, cung điện câấn động chìa khóa khảm nạm trên vách tường chìm xuống, một cánh cửa xuất hiện.

Mọi người lập tức chạy như điên vào cánh cửa, sợ chạy chậm không đoạt được bảo tàng trong đó.

Tô Tín cũng đi theo mọi người nhưng trong lòng của hắn có cảm giác tim đập nhanh, hắn có cảm giác không đúng.

Phương Đông Đình xông vào đâu tiên dừng lại, hắn chỉ vào phía trước và quát lớn: “Bảo tàng ở nơi nào? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện