Trước mặt tính mạng, cái gọi là mặt mũi đều không coi là gì? Bọn họ không chút nghi ngờ, nếu như bọn họ vẫn không lui, Tô Tín thật có can đảm chém giết bọn họ.
Việc này qua đi, mọi người nơi này không ai dám trêu chọc Tô Tín.
Vào lúc này thiên hỏa bắt đầu sôi trào, cảnh tượng nơi này hoàn toàn khủng bố tới cực điểm.
Thiên hỏa vô tận bay lên không, đốt cháy không gian chung quanh, bởi vì lực lượng quá mức cường đại, ngay cả không gian bị đốt cháy hóa thành hư không đen kịt.
Không gian độc lập không ngừng tu bổ hư không bị thiên hỏa thiêu đốt, chỉ có điều không gian này chính là một tiểu thế giới, cho nên tốc độ tu bổ cực kỳ chậm chạp, thiên hỏa diệt thế và tu bổ không gian giằng co với nhau.
Tô Tín và phần đông võ giả nơi này dùng nguyên thần quan sát cảnh tượng thiên hỏa diệt thế.
Thiên hỏa diệt thế còn ẩn chứa lực lượng hủy diệt.
Đồng thời tu bỏ không gian lại ẩn chứa lực lượng sinh cơ.
Thiên địa vận hành quy tắc rất đơn giản, sinh tử, âm dương, cả hai đối lập.
Tràng cảnh thiên hỏa diệt thế thể hiện loại quy tắc này.
Hóa Thần muốn tấn chức Dung Thần, như vậy cần phải thần dung thiên địa, dùng nguyên thần chính mình đi khống chế lực lượng thiên địa càng mạnh hơn nữa.
Nhưng mỗi một gã võ giả đều đi lộ tuyến giống nhau, trước mắt cảnh tượng thiên hỏa diệt thế lại thích hợp với tất cả mọi người nơi đây.
Bởi vì coi con đường không giống nhau nhưng hai lực sinh tử, tất cả mọi người không cách nào vượt qua quy củ cơ bản nhất.
Đạo sinh nhất, nhất sanh nhị, nhị sanh tam, tam sanh vạn vật.
Chí lý Đạo gia cũng trình bày rõ ràng, mọi người hiện tại phải đi thể ngộ cảm giác huyền ảo này.
Đối với Tô Tín, lần này đến quan sát thiên hỏa diệt thế không uổng phí, hắn cũng được ích lợi rất nhiều.
Nhưng Tô Tín đã sờ tới biên giới của cảnh giới Dung Thần Cảnh, nhưng lại không cách nào triệt để vượt qua cảnh giới này.
Tô Tín bước vào Hóa Thần Cảnh thời gian quá ngắn, cho nên cho dù có cảm ngộ tràng cảnh thiên hỏa diệt thế, nhưng muốn triệt để đột phá đến Dung Thần Cảnh hoặc tiến thêm nửa bước cũng khó khăn.
Kỳ thật nghĩ lại cũng rất bình thường, nếu kỳ quan thiên hỏa diệt thế thật sự trợ giúp lớn với võ giả Hóa Thần Cảnh, mỗi lần lệnh bài kho vũ khí Thông Thiên đảo xuất thế, như vậy không phải một đống người tranh đoạt, mà là trực tiếp cắn xé nhau.
Kỳ quan thiên hỏa diệt thế duy trì trong thời gian một giờ liền yếu bớt, cho nên mọi người cũng chuẩn bị rời đi.
Huống chi không rời đi cũng không được, lệnh bài kho vũ khí Thông Thiên đảo chỉ có thời hạn hai canh giờ, qua hai canh giờ ngươi sẽ bị trận pháp truyền tống ra ngoài.
Vào lúc mọi người chuẩn bị rời đi, mọi người lại phát hiện kỳ quan thiên hỏa diệt thế không có chút yếu bớt, nó còn lớn hơn trước rất nhiều.
Tất cả mọi người sững sờ.
Kho vũ khí Thông Thiên đảo đã bị người ta tiến vào vài chục lần, bọn họ đã sớm mò ra quy luật rõ ràng, hiển nhiên cảnh tượng này chưa từng xảy ra.
Tràng cảnh thiên hỏa diệt thế càng ngày càng mạnh, tiếp tục như vậy không gian kho vũ khí Thông Thiên đảo bị đốt cháy không còn?
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Vũ Nguyên Xuân lộ ra dị sắc, quả nhiên người Bạch Liên giáo không có lừa gạt hắn, thứ này quả thật hữu hiệu.
Vũ Nguyên Xuân liếc mắt nhìn hơn trăm tên võ giả chung quanh, trong mắt bắt đầu sinh ra sát cơ.
Hắn sẽ không chia sẻ chỗ tốt kế tiếp cho những người nơi đây, nếu có cơ hội, hắn cũng không ngại chém giết người nơi đây.
Luận trình độ tàn nhẫn, Vũ Nguyên Xuân sớm nhất đi theo Thiết Ngạo khi thành lập Lục Phiến Môn, đồ tông diệt môn vô số không kém gì những võ giả ma đạo.
Hắn cũng biết chuyện này không có khả năng, trước mắt có hơn trăm tên võ giả Hóa Thần Cảnh, cho dù có thêm vị kia của Bạch Liên giáo, hai người bọn họ liên thủ cũng không đánh thắng nhiều người như vậy, hơn nữa trong đó còn có thêm Tô Tín hắn không có nắm chắc chiến thắng.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên sau lưng mọi người có tiếng cười như chuông bạc vang lên, Bạch Linh mang theo Ninh Thanh đi tới hướng này, lập tức hấp dẫn ánh mắt của một đám người.
Ở đây đều là võ giả Hóa Thần Cảnh, tự nhiên sẽ không giống như bên ngoài, một đám võ giả cảnh giới Tiên Thiên đều bị nàng mê thất tâm thần thất thủ.
Nhưng ngay cả như vậy, bọn họ cũng kinh hãi trước mị lực cường đại của Bạch Linh.
Tròng mắt Tô Tín hơi híp lại, hắn ngạc nhiên nhìn Ninh Phỉ sau lưng Bạch Linh, hắn còn tưởng rằng Ninh Phỉ chết, không nghĩ tới lại bị người ta cứu được.
- Yêu nữ Bạch Liên giáo!
Có người lập tức kinh hô thành tiếng.
Kiến thức của võ giả Hóa Thần Cảnh không phải những võ giả Tiên Thiên có thể so sánh, lúc này đã có người từ một ít dấu vết biết được xuất thân của Bạch Linh đến từ Bạch Liên giáo.
Nhìn theo người lên tiếng, trên mặt Bạch Linh tươi cười như hoa, môi son khẽ mở nói:
- Nói sai hai điểm, thứ nhất, là Bạch Liên Thánh giáo, thứ hai, là thánh nữ mà không phải yêu nữ, còn nữa, ta tên là Bạch Linh, chờ tương lai ngươi du tẩu Chân Không Gia Hương cũng không nên quên của ta.
Vừa dứt lời, Bạch Linh duỗi ra một chỉ trắng nõn, là Vô Sinh Chỉ!
Việc này qua đi, mọi người nơi này không ai dám trêu chọc Tô Tín.
Vào lúc này thiên hỏa bắt đầu sôi trào, cảnh tượng nơi này hoàn toàn khủng bố tới cực điểm.
Thiên hỏa vô tận bay lên không, đốt cháy không gian chung quanh, bởi vì lực lượng quá mức cường đại, ngay cả không gian bị đốt cháy hóa thành hư không đen kịt.
Không gian độc lập không ngừng tu bổ hư không bị thiên hỏa thiêu đốt, chỉ có điều không gian này chính là một tiểu thế giới, cho nên tốc độ tu bổ cực kỳ chậm chạp, thiên hỏa diệt thế và tu bổ không gian giằng co với nhau.
Tô Tín và phần đông võ giả nơi này dùng nguyên thần quan sát cảnh tượng thiên hỏa diệt thế.
Thiên hỏa diệt thế còn ẩn chứa lực lượng hủy diệt.
Đồng thời tu bỏ không gian lại ẩn chứa lực lượng sinh cơ.
Thiên địa vận hành quy tắc rất đơn giản, sinh tử, âm dương, cả hai đối lập.
Tràng cảnh thiên hỏa diệt thế thể hiện loại quy tắc này.
Hóa Thần muốn tấn chức Dung Thần, như vậy cần phải thần dung thiên địa, dùng nguyên thần chính mình đi khống chế lực lượng thiên địa càng mạnh hơn nữa.
Nhưng mỗi một gã võ giả đều đi lộ tuyến giống nhau, trước mắt cảnh tượng thiên hỏa diệt thế lại thích hợp với tất cả mọi người nơi đây.
Bởi vì coi con đường không giống nhau nhưng hai lực sinh tử, tất cả mọi người không cách nào vượt qua quy củ cơ bản nhất.
Đạo sinh nhất, nhất sanh nhị, nhị sanh tam, tam sanh vạn vật.
Chí lý Đạo gia cũng trình bày rõ ràng, mọi người hiện tại phải đi thể ngộ cảm giác huyền ảo này.
Đối với Tô Tín, lần này đến quan sát thiên hỏa diệt thế không uổng phí, hắn cũng được ích lợi rất nhiều.
Nhưng Tô Tín đã sờ tới biên giới của cảnh giới Dung Thần Cảnh, nhưng lại không cách nào triệt để vượt qua cảnh giới này.
Tô Tín bước vào Hóa Thần Cảnh thời gian quá ngắn, cho nên cho dù có cảm ngộ tràng cảnh thiên hỏa diệt thế, nhưng muốn triệt để đột phá đến Dung Thần Cảnh hoặc tiến thêm nửa bước cũng khó khăn.
Kỳ thật nghĩ lại cũng rất bình thường, nếu kỳ quan thiên hỏa diệt thế thật sự trợ giúp lớn với võ giả Hóa Thần Cảnh, mỗi lần lệnh bài kho vũ khí Thông Thiên đảo xuất thế, như vậy không phải một đống người tranh đoạt, mà là trực tiếp cắn xé nhau.
Kỳ quan thiên hỏa diệt thế duy trì trong thời gian một giờ liền yếu bớt, cho nên mọi người cũng chuẩn bị rời đi.
Huống chi không rời đi cũng không được, lệnh bài kho vũ khí Thông Thiên đảo chỉ có thời hạn hai canh giờ, qua hai canh giờ ngươi sẽ bị trận pháp truyền tống ra ngoài.
Vào lúc mọi người chuẩn bị rời đi, mọi người lại phát hiện kỳ quan thiên hỏa diệt thế không có chút yếu bớt, nó còn lớn hơn trước rất nhiều.
Tất cả mọi người sững sờ.
Kho vũ khí Thông Thiên đảo đã bị người ta tiến vào vài chục lần, bọn họ đã sớm mò ra quy luật rõ ràng, hiển nhiên cảnh tượng này chưa từng xảy ra.
Tràng cảnh thiên hỏa diệt thế càng ngày càng mạnh, tiếp tục như vậy không gian kho vũ khí Thông Thiên đảo bị đốt cháy không còn?
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Vũ Nguyên Xuân lộ ra dị sắc, quả nhiên người Bạch Liên giáo không có lừa gạt hắn, thứ này quả thật hữu hiệu.
Vũ Nguyên Xuân liếc mắt nhìn hơn trăm tên võ giả chung quanh, trong mắt bắt đầu sinh ra sát cơ.
Hắn sẽ không chia sẻ chỗ tốt kế tiếp cho những người nơi đây, nếu có cơ hội, hắn cũng không ngại chém giết người nơi đây.
Luận trình độ tàn nhẫn, Vũ Nguyên Xuân sớm nhất đi theo Thiết Ngạo khi thành lập Lục Phiến Môn, đồ tông diệt môn vô số không kém gì những võ giả ma đạo.
Hắn cũng biết chuyện này không có khả năng, trước mắt có hơn trăm tên võ giả Hóa Thần Cảnh, cho dù có thêm vị kia của Bạch Liên giáo, hai người bọn họ liên thủ cũng không đánh thắng nhiều người như vậy, hơn nữa trong đó còn có thêm Tô Tín hắn không có nắm chắc chiến thắng.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên sau lưng mọi người có tiếng cười như chuông bạc vang lên, Bạch Linh mang theo Ninh Thanh đi tới hướng này, lập tức hấp dẫn ánh mắt của một đám người.
Ở đây đều là võ giả Hóa Thần Cảnh, tự nhiên sẽ không giống như bên ngoài, một đám võ giả cảnh giới Tiên Thiên đều bị nàng mê thất tâm thần thất thủ.
Nhưng ngay cả như vậy, bọn họ cũng kinh hãi trước mị lực cường đại của Bạch Linh.
Tròng mắt Tô Tín hơi híp lại, hắn ngạc nhiên nhìn Ninh Phỉ sau lưng Bạch Linh, hắn còn tưởng rằng Ninh Phỉ chết, không nghĩ tới lại bị người ta cứu được.
- Yêu nữ Bạch Liên giáo!
Có người lập tức kinh hô thành tiếng.
Kiến thức của võ giả Hóa Thần Cảnh không phải những võ giả Tiên Thiên có thể so sánh, lúc này đã có người từ một ít dấu vết biết được xuất thân của Bạch Linh đến từ Bạch Liên giáo.
Nhìn theo người lên tiếng, trên mặt Bạch Linh tươi cười như hoa, môi son khẽ mở nói:
- Nói sai hai điểm, thứ nhất, là Bạch Liên Thánh giáo, thứ hai, là thánh nữ mà không phải yêu nữ, còn nữa, ta tên là Bạch Linh, chờ tương lai ngươi du tẩu Chân Không Gia Hương cũng không nên quên của ta.
Vừa dứt lời, Bạch Linh duỗi ra một chỉ trắng nõn, là Vô Sinh Chỉ!
Danh sách chương