Lão tổ Lạc Vũ sơn trang Quý Hải Sơn nhìn đám người Quý gia đang kích động, hắn thở dài một hơi, già nua trên mặt càng ngày càng đậm.
Lúc trước Tô Tín ở Giang Nam đạo là lúc Quý Hải Sơn sắp hết thọ nguyên cho nên hắn chưa từng ra tay bao giờ.
Mấy năm qua Quý Hải Sơn vẫn không có ra tay, nhưng hắn vẫn lao tâm lao lực quan tâm sự vụ Lạc Vũ sơn trang, thân thể của mình đã gần như già yếu.
Nhìn đám người phía dưới, Quý Hải Sơn thở dài nói:
- Các ngươi thực cho rằng Tiêu gia xuất thế thì Lạc Vũ sơn trang chúng ta có thể triệt để xoay người, có tư cách đối nghịch với Tô Tín sao?
Đám người Quý Vô Không kinh ngạc nhìn Quý Hải Sơn, không biết tại sao hắn nói như vậy.
Trong Giang Nam đạo không có người hoài nghi địa vị Tiêu gia, cũng không có ai dám hoài nghi.
Tô Tín có hung uy rất lớn trong Giang Nam đạo, nhưng đáng tiếc so với Tiêu gia lại không tính là cái gì.
Nhìn đám người phía dưới vẫn không hiểu, Quý Hải Sơn bất đắc dĩ lắc đầu.
Đời sau của Lạc Vũ sơn trang đang thời kì giáp hạt, cho dù hắn xem trọng Quý Vô Không nhất cũng như thế.
Thân là gia chủ, trọng yếu nhất chính là không thể hành động theo cảm tình, phải dùng đại cục làm trọng.
Đại cục là thứ nhìn rất nhảm nhí nhưng lại là thứ tông môn cùng thế gia phải tuân thủ nếu muốn còn tồn tại và truyền thừa tiếp.
Với tư cách người cầm lái gia tộc, một quyết định sai lầm sẽ có kết cục vạn kiếp bất phục.
Trước mắt đời thứ hai của Lạc Vũ sơn trang xúc động như thế, việc này làm cho Quý Hải Sơn không yên tâm giao Lạc Vũ sơn trang cho bọn họ, chính mình an tâm rời đi?
Nhìn người phía dưới, Quý Hải Sơn thở dài nói:
- Các ngươi còn không hiểu, cho dù Tiêu gia có thể áp chế được Tô Tín nhưng có quan hệ gì với chúng ta?
- Nhị hổ tương tranh, Lạc Vũ sơn trang chúng ta nhúng tay lung tung, nghênh đón chúng ta chính là kết cục diệt môn!
Có giọng nói nhỏ vang lên:
- Chỉ bằng Tô Tín hắn cũng có thể diệt Lạc Vũ sơn trang ta? Hắn dựa vào cái gì?
Quý Hải Sơn nhìn người nói, hắn lạnh lùng nói:
- Dựa vào cái gì? Tô Tín hiện tại cũng không phải là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, mà là một trong tứ đại thần bộ, có thể so sánh với cường giả Dung Thần Cảnh!
- Hắn đã giết qua Thiếu Lâm tự Huyền Quan, giết qua gia chủ Ninh Viễn Đường Tô gia Tô Minh Viễn, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta có thể so sánh với hai người kia sao?
- Tại Bắc Nguyên đạo, hắn đã diệt Từ gia thanh danh không tệ trong Bắc Nguyên đạo, Lạc Vũ sơn trang chúng ta có thực lực so được với Từ gia hay sao?
Tất cả mọi người liên tục im lặng không nói, đương nhiên bọn họ đều nghe nói qua chuyện này, thực lực Từ gia thật sự mạnh hơn Lạc Vũ sơn trang bọn họ rất nhiều, nhưng Tô Tín còn không phải nói diệt là diệt.
Quý Hải Sơn trầm giọng nói:
- Ngàn vạn không nên tưởng tượng mình quá trọng yếu, các ngươi cho rằng Tô Tín không dám động thủ với các ngươi, các ngươi cho rằng có Tiêu gia che chở là mọi sự không lo, nhưng các ngươi cho rằng Tô Tín thật sợ Tiêu gia sao?
- Dùng tánh mạng gia tộc đánh bạc địch nhân dám động thủ với ngươi hay không, còn có chuyện nào ngu xuẩn hơn hay không?
Đám người Lạc Vũ sơn trang vẫn im lặng không nói gì, lão tổ nhà mình nói có lý, bọn họ quên một sự kiện, ngay lúc này Tô Tín đã không phải là Tô Tín tổng bộ đầu Giang Nam đạo trước kia, mà là một trong tứ đại thần bộ uy danh hiển hách trên giang hồ.
Từ gia mạnh như vậy nhưng Tô Tín nói diệt là diệt, Lạc Vũ sơn trang bọn họ có gì đặc thù sao?
Chỉ sợ đặc thù duy nhất là có Tiêu gia, nhưng đúng như Quý Hải Sơn vừa nói, dùng tính mạng gia tộc đánh bạc địch nhân dám xuất thủ hay không, không thể nghi ngờ đây là một chuyện rất ngu xuẩn.
Lạc Vũ sơn trang quyết định không nhúng tay vào vũng nước đục này, còn lại Cửu Huyền Kiếm Tông cùng Công Dương thị cũng không hành động.
Không phải bọn họ có thể nhịn được Tô Tín mang lại sỉ nhục cho bọn họ, mà là vì bọn họ không dám mà thôi.
Nếu đổi thành Tiêu gia trước kia lên tiếng, bọn họ nhất định sẽ ra mặt giúp Tiêu gia.
Nhưng trước khkiai Tiêu gia đã lùi bước, hiện tại bọn họ do dự.
Lúc trước Tiêu gia có thể lùi bước, hiện tại Tiêu gia có thể tiếp tục lùi lại hay không?
Tiêu gia ẩn nhẫn một lần, nhưng tông môn võ lâm Giang Nam đạo đã mất đi không ít tin tưởng vào Tiêu gia.
Cho nên ba đại thế lực nhất lưu thà rằng không đi trả thù Tô Tín, thà rằng không muốn phần nhân tình của Tiêu gia, bọn họ đã quyết định sống chết mặc bây.
Dù sao chuyện này không có chút quan hệ nào với bọn họ, bọn họ xem như cuộc vui.
Nhưng bọn họ lựa chọn xem cuộc vui, nhưng tông môn khác lại hành động.
Thế gian này luôn có người suy nghĩ khác, có lẽ vì ham tiền thưởng của Lục Phiến Môn, hoặc là muốn đi nịnh nọt Tiêu gia, dù sao bọn họ đều phái đệ tử của mình tìm kiếm tung tích của Ninh Phỉ.
Đương nhiên còn có mấy người mang tiểu tâm tư.
Đồ vật trong tay Ninh gia có thể dẫn tới Tô Tín và Tiêu gia tự mình ra tay tranh đoạt, có thể nghĩ thứ này quý giá đến mức nào.
Vạn nhất bọn họ đạt được thứ này, nói không chừng bọn họ thật sự có khả năng một bước lên trời, cho dù bọn họ không biết thứ Tô Tín muốn là cái gì.
Mà lúc này Ninh Phỉ đang làm gì đó? Rất đơn giản, cũng chỉ có hai chữ, trốn chạy để khỏi chết mà thôi.
Lúc trước Tô Tín ở Giang Nam đạo là lúc Quý Hải Sơn sắp hết thọ nguyên cho nên hắn chưa từng ra tay bao giờ.
Mấy năm qua Quý Hải Sơn vẫn không có ra tay, nhưng hắn vẫn lao tâm lao lực quan tâm sự vụ Lạc Vũ sơn trang, thân thể của mình đã gần như già yếu.
Nhìn đám người phía dưới, Quý Hải Sơn thở dài nói:
- Các ngươi thực cho rằng Tiêu gia xuất thế thì Lạc Vũ sơn trang chúng ta có thể triệt để xoay người, có tư cách đối nghịch với Tô Tín sao?
Đám người Quý Vô Không kinh ngạc nhìn Quý Hải Sơn, không biết tại sao hắn nói như vậy.
Trong Giang Nam đạo không có người hoài nghi địa vị Tiêu gia, cũng không có ai dám hoài nghi.
Tô Tín có hung uy rất lớn trong Giang Nam đạo, nhưng đáng tiếc so với Tiêu gia lại không tính là cái gì.
Nhìn đám người phía dưới vẫn không hiểu, Quý Hải Sơn bất đắc dĩ lắc đầu.
Đời sau của Lạc Vũ sơn trang đang thời kì giáp hạt, cho dù hắn xem trọng Quý Vô Không nhất cũng như thế.
Thân là gia chủ, trọng yếu nhất chính là không thể hành động theo cảm tình, phải dùng đại cục làm trọng.
Đại cục là thứ nhìn rất nhảm nhí nhưng lại là thứ tông môn cùng thế gia phải tuân thủ nếu muốn còn tồn tại và truyền thừa tiếp.
Với tư cách người cầm lái gia tộc, một quyết định sai lầm sẽ có kết cục vạn kiếp bất phục.
Trước mắt đời thứ hai của Lạc Vũ sơn trang xúc động như thế, việc này làm cho Quý Hải Sơn không yên tâm giao Lạc Vũ sơn trang cho bọn họ, chính mình an tâm rời đi?
Nhìn người phía dưới, Quý Hải Sơn thở dài nói:
- Các ngươi còn không hiểu, cho dù Tiêu gia có thể áp chế được Tô Tín nhưng có quan hệ gì với chúng ta?
- Nhị hổ tương tranh, Lạc Vũ sơn trang chúng ta nhúng tay lung tung, nghênh đón chúng ta chính là kết cục diệt môn!
Có giọng nói nhỏ vang lên:
- Chỉ bằng Tô Tín hắn cũng có thể diệt Lạc Vũ sơn trang ta? Hắn dựa vào cái gì?
Quý Hải Sơn nhìn người nói, hắn lạnh lùng nói:
- Dựa vào cái gì? Tô Tín hiện tại cũng không phải là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, mà là một trong tứ đại thần bộ, có thể so sánh với cường giả Dung Thần Cảnh!
- Hắn đã giết qua Thiếu Lâm tự Huyền Quan, giết qua gia chủ Ninh Viễn Đường Tô gia Tô Minh Viễn, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta có thể so sánh với hai người kia sao?
- Tại Bắc Nguyên đạo, hắn đã diệt Từ gia thanh danh không tệ trong Bắc Nguyên đạo, Lạc Vũ sơn trang chúng ta có thực lực so được với Từ gia hay sao?
Tất cả mọi người liên tục im lặng không nói, đương nhiên bọn họ đều nghe nói qua chuyện này, thực lực Từ gia thật sự mạnh hơn Lạc Vũ sơn trang bọn họ rất nhiều, nhưng Tô Tín còn không phải nói diệt là diệt.
Quý Hải Sơn trầm giọng nói:
- Ngàn vạn không nên tưởng tượng mình quá trọng yếu, các ngươi cho rằng Tô Tín không dám động thủ với các ngươi, các ngươi cho rằng có Tiêu gia che chở là mọi sự không lo, nhưng các ngươi cho rằng Tô Tín thật sợ Tiêu gia sao?
- Dùng tánh mạng gia tộc đánh bạc địch nhân dám động thủ với ngươi hay không, còn có chuyện nào ngu xuẩn hơn hay không?
Đám người Lạc Vũ sơn trang vẫn im lặng không nói gì, lão tổ nhà mình nói có lý, bọn họ quên một sự kiện, ngay lúc này Tô Tín đã không phải là Tô Tín tổng bộ đầu Giang Nam đạo trước kia, mà là một trong tứ đại thần bộ uy danh hiển hách trên giang hồ.
Từ gia mạnh như vậy nhưng Tô Tín nói diệt là diệt, Lạc Vũ sơn trang bọn họ có gì đặc thù sao?
Chỉ sợ đặc thù duy nhất là có Tiêu gia, nhưng đúng như Quý Hải Sơn vừa nói, dùng tính mạng gia tộc đánh bạc địch nhân dám xuất thủ hay không, không thể nghi ngờ đây là một chuyện rất ngu xuẩn.
Lạc Vũ sơn trang quyết định không nhúng tay vào vũng nước đục này, còn lại Cửu Huyền Kiếm Tông cùng Công Dương thị cũng không hành động.
Không phải bọn họ có thể nhịn được Tô Tín mang lại sỉ nhục cho bọn họ, mà là vì bọn họ không dám mà thôi.
Nếu đổi thành Tiêu gia trước kia lên tiếng, bọn họ nhất định sẽ ra mặt giúp Tiêu gia.
Nhưng trước khkiai Tiêu gia đã lùi bước, hiện tại bọn họ do dự.
Lúc trước Tiêu gia có thể lùi bước, hiện tại Tiêu gia có thể tiếp tục lùi lại hay không?
Tiêu gia ẩn nhẫn một lần, nhưng tông môn võ lâm Giang Nam đạo đã mất đi không ít tin tưởng vào Tiêu gia.
Cho nên ba đại thế lực nhất lưu thà rằng không đi trả thù Tô Tín, thà rằng không muốn phần nhân tình của Tiêu gia, bọn họ đã quyết định sống chết mặc bây.
Dù sao chuyện này không có chút quan hệ nào với bọn họ, bọn họ xem như cuộc vui.
Nhưng bọn họ lựa chọn xem cuộc vui, nhưng tông môn khác lại hành động.
Thế gian này luôn có người suy nghĩ khác, có lẽ vì ham tiền thưởng của Lục Phiến Môn, hoặc là muốn đi nịnh nọt Tiêu gia, dù sao bọn họ đều phái đệ tử của mình tìm kiếm tung tích của Ninh Phỉ.
Đương nhiên còn có mấy người mang tiểu tâm tư.
Đồ vật trong tay Ninh gia có thể dẫn tới Tô Tín và Tiêu gia tự mình ra tay tranh đoạt, có thể nghĩ thứ này quý giá đến mức nào.
Vạn nhất bọn họ đạt được thứ này, nói không chừng bọn họ thật sự có khả năng một bước lên trời, cho dù bọn họ không biết thứ Tô Tín muốn là cái gì.
Mà lúc này Ninh Phỉ đang làm gì đó? Rất đơn giản, cũng chỉ có hai chữ, trốn chạy để khỏi chết mà thôi.
Danh sách chương