Phương Đông Đình không phải người ngu, càng không phải ngu ngốc, Cung Thanh Phong ra chủ ý này rõ ràng đang nhắm vào bang phái khác trong Thường Ninh phủ.

Những chuyện này không quan hệ với Phương Đông Đình.

Phương Đông Đình xem ra, những bang phái trong Thường Ninh phủ lục đục với nhau chẳng khác gì con kiến đánh nhau cả, thật đáng buồn lại buồn cười.

Cho nên hắn không đi quản chuyện này, hắn chỉ cần Thần Phong Hội trong vòng ba ngày tìm khắp cả Thường Ninh phủ là tốt rồi.

Huống hồ lúc trước hắn nghe nói qua nữ nhân Tạ Chỉ Yến đã lựa chọn bang phái là Phi Ưng Bang.

Hắn đi Phi Ưng Bang muốn tới một vạn người, như vậy chính là kéo chậm tốc độ của Tạ Chỉ Yến.

Thanh Thành kiếm phái có quan hệ không tốt với Dịch Kiếm Môn, huống hồ bản thân hắn bài danh thấp hơn Tạ Chỉ Yến trên Nhân Bảng, điểm này làm hắn không hài lòng.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tín lại cho ngươi cầm theo bản vẽ tìm khắp phó lớn ngỏ nhỏ trong Thường Ninh phủ.

Tô Tín cho rằng làm như thế không có tác dụng gì.

Tô Tín có thể nói là người theo chơi âm mưu, hắn tin tưởng vững chắc trên thế gian không bao giờ có chuyện trùng hợp như vậy.

Nếu như ngày hôm qua hắn suy đoán chuẩn xác, độc thủ sau màn sẽ thao túng tất cả, chìa khóa thứ năm đang nằm trong tay hắn.

Chờ tới khi đó độc thủ sau màn sẽ xuất hiện, nếu không cho dù bọn họ tìm cũng không tìm được.

Dù sao hắn cũng thu đan dược của Tạ Chỉ Yến, bởi vì cái gọi là lấy tiền tài người, thay người tiêu tai, tìm được hay không không nói trước, tối thiểu ngươi cũng nên làm ra tư thái mới được.

Đang lúc Tô Tín chuẩn bị đi ăn điểm tâm, Hoàng Bỉnh Thành lại đi tới, vẻ mặt lo lắng nói: “Bang chủ, Thần Phong Hội Cung Thanh Phong mang người đến, trong đó có một người trẻ tuổi thực lực thâm bất khả trắc, giống như gia hỏa này xuất thân đại môn phái.”

Tô Tín cau mày, Cung Thanh Phong ngày thường không lui tới với mình, hiện tại đám đệ tử đại phái đang rải thảm tìm kiếm chìa khóa trong Thường Ninh phủ, bọn chúng tới tìm mình làm gì?

“Bọn chúng nói gì?”

Vẻ mặt Hoàng Bỉnh Thành tức giận nói: “Bọn chúng bảo ngài ra ngoài bái kiến.”

Sắc mặt Tô Tín lập tức lạnh lẽo, hai chữ ‘ bái kiến ’ dùng rất tốt ah, đối phương không nói tới gặp, hết lần này tới lần khác lại nói ‘ bái kiến ’, đây là ý gì? Nhục nhã?

Từ xưa đến nay bái kiến đều là vãn bối dùng để gặp mặt trưởng bối hoặc là từ ngữ địa vị tôn quý.

Ngươi chỉ tới viếng thăm người ta, ngươi mà nói: ai ai ai tới bái kiến, như vậy chính là nhục nhã, hoàn toàn không đặt người ta vào trong mắt.

“Đi, chúng ta đi ‘ bái kiến ’ bọn chúng một chút, xem bọn chúng muốn làm gì?”

Lúc này trong đường khẩu Kim Nguyệt, Phương Đông Đình ngồi trên chủ vị của Tô Tín ngồi trước kia, chậm rãi uống trà.

Hắn đến không phải đoạt vị trí của Tô Tín, mà là Phương Đông Đình hắn thân phận gì? Sao có thể ngồi ở dưới vị trí của bang chủ?

Bang chúng tổng đường Phi Ưng Bang nhìn thấy Phương Đông Đình vô lễ như thế cũng sinh lòng tức giận, vị trí đó là ngươi có thể ngồi? Việc này quả thực là khiêu khích!

Hoàng Bỉnh Thành rời đi đã dặn dò bọn họ, những người này không phải chúng ta có thể trêu vào, tất cả đều chờ bang chủ tới định đoạt.

Nhưng có lẽ bởi vì một gã bang chúng nhìn Phương Đông Đình với ánh mắt quá rõ ràng làm cho Phương Đông Đình cau mày.

“Ánh mắt của tiểu tử kia làm ta không vui, vả miệng.”

Cung Thanh Phong gật gật đầu, trực tiếp đi tới trơớc mặt tên bang chúng kia, hắn muốn tát một cái nhưng lúc này lại có tiếng Tô Tín hừ lạnh vang lên.

“Cung bang chủ, cho dù bang chúng phạm sai lầm cũng nên để ta đánh, làm gì tới phiên ngươi giáo huấn!”

Nhìn thấy Tô Tín đi ra, Cung Thanh Phong thu tay lại và cười nói: “Tô bang chủ, đây cũng không phải là ta muốn đánh, mà là Phương công tử phân phó.”

Phương Đông Đình kinh ngạc nhìn Tô Tín, bang chủ bang phái lớn nhất Thường Ninh phủ trẻ tuổi như vậy?

Phương Đông Đình cũng chỉ hơi ngạc nhiên một ít mà thôi, có trẻ tuổi hơn cũng chỉ là bang chủ của tiểu bang phái Thường Ninh phủ tại Nam Man đất cằn sỏi đá mà thôi, huống hồ trên giang hồ không thiếu nhất chính là trẻ tuổi tuấn tài.

Đối với Phương Đông Đình là võ giả hơn hai mươi tuổi bước vào Nhân Bảng, dưới Tiên Thiên chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi.

“Nghe nói Phi Ưng Bang ngươi có rất nhiều người, vậy thì thật là tốt, cho ta mượn một vạn người. Đương nhiên ta không phải mượn không, ta sẽ truyền cho ngươi hai kiếm trong Truy Phong thất kiếm nhập môn của Thanh Thành kiếm phái.”

Kiếm pháp nhập môn của Thanh Thành kiếm phái? Xem ta là ăn mày sao?

Huống hồ cho dù Phương Đông Đình xuất ra công pháp thì Tô Tín cũng không đáp ứng, hắn đã đáp ứng giúp Tạ Chỉ Yến, hiện tại đi giúp Phương Đông Đình, như vậy hắn không thắng được tốt cảm của Phương Đông Đình, ngược lại sẽ chọc giận Tạ Chỉ Yến.

Chuyện Trư Bát Giới soi gương như ậy, Tô Tín làm sao có thể biến thành kẻ hai mặt?

Cho nên Tô Tín chỉ là cười nhạt một tiếng nói: “Thật có lỗi, không cho mượn.”

Phương Đông Đình sững sờ, không nghĩ tới Tô Tín lại cự tuyệt mình như thế, chợt hắn cười to nhưng sắc mặt từ tuoi sáng biến thành lạnh lẽo.

“Ngươi đúng là lớn mật mà, ngươi biết ngươi cự tuyệt là ai không? Một tiểu bang phái trong Thường Ninh phủ mà thôi, Thanh Thành kiếm phái phất tay là diệt!”

Tô Tín lạnh nhạt nhìn Phương Đông Đình, kẻ này và Tạ Chỉ Yến chính là hai cực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện