Cha của Đường Táp tới rồi.
Bạch Trạch đích thân đi đón, người đàn ông có thể tiếp nhận con gái là Thần, vì Nữ Thần di truyền huyết mạch thì nhất định không tầm thường.
Cho dù có làm chuẩn bị tâm lý tốt bao nhiêu nhưng Bạch Trạch vẫn bị cha Táp làm cho lóa mắt.
Cha Đường Táp nhận được tin thì từ sân diễn tập lái xe việt dã chạy thẳng vào trong này, chiếc xe việt dã đó là của quân dụng, được sơn một lớp màu dày, trên xe dùng sơn và lá cây bảo vệ thân xe đều vẫn chưa bị rơi mà cha Táp đeo kính đen mặc đồng phục huấn luyện, sau khi trở thêm Bạch Trạch lên xe việt dã thì phóng nhanh 180 dặm thắng gấp trước cửa thư viện.
Đường Táp từng nói, cha ruột của cô là một quân y. Nhưng lúc Bạch Trạch mềm nhũn tay chân nhảy xuống xe, trong đầu đều là: “Quân y ở ngoài thế giới của mấy người đều hoang dã như vậy sao?!”

Bác sĩ quân viện của bọn họ đều khá là thiên sứ, trạng thái điên cuồng chỉ có ở đội dã chiến thôi!
Cha Táp đi vào thư viện, tháo kính râm ra, lấy thân phận ‘kẻ hèn này’ đàn áp tất cả chúng yêu có mặt tại hiện trường.
“Con gái tôi đâu?”
Tại đây người có thể đáp lời chỉ có Đế Trạch.
Bà nói tình hình sơ lược với vị cha Táp có ý chí sắt thép này, cha Táp bước lên nhìn thấy hiện trường khai quật, duỗi tay nói: “Bản đồ công trình mà con gái tôi dùng để khai quật đâu?”
An Dao sớm đã cắn trọc vuốt của bản thân nghe được ngẩn người mất một lúc: “Bản đồ công trình?”
Mặt cha Táp càng cương quyết hơn, ông mày đậm mắt to mở miệng bằng giọng nghiêm nghị lẫm liệt: “Con gái tôi làm việc không thể không có kế hoạch, đưa bản đồ công trình do con bé chuẩn bị cho tôi.”
Phụng Hoàng mau chóng hiểu ra, đổ trong cặp của Đường Táp ra một đống dao và bản đồ được gấp gọn, đưa hết cho cha Táp.
Cha Táp nhìn Phụng Hoàng bằng ánh mắt khen thưởng, nhưng khi nhìn đến cái đầu với đủ màu sắc sặc sỡ đó của Phụng Hoàng, ông bèn nuốt lời khen ngợi đó lại.
Sau khi ông xem kỹ, nói: “Công trình bị sụp xuống lúc nào?”
“Tám tiếng trước.”
Cha Táp: “Ừm, con bé đã đào được ba mươi mét rồi. Tình hình cứu hộ bây giờ thế nào rồi?”
An Dao đáp: “Bọn tôi để Xuyên Sơn Giáp đến độ sâu ba mươi mét đó và chỗ sụp xuống nhìn rồi, cậu ấy nói...... bên trong không có sinh vật sống.”
Cha Táp gấp bản đồ lại, khóe miệng nhếch lên thành một đường thẳng: “Lúc chuyện xảy ra, chỉ có con gái tôi ở đây thôi sao?”
An Dao: “Con trai tôi cũng ở đây.”

Cha Táp sâu sắc nhìn ông một cái, hình như đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi, không hề bất mãn: “Tám tiếng mà cứu hộ chỉ tiến triển tới bước tìm không ra sinh vật sống nào?”

Bạch Trạch: “Độ khó để cứu hộ khá lớn, ngoài ra chúng tôi còn đang giấu thế lực các phía đang......”
Cha Táp: “Để tôi, ông chuẩn bị mở cửa thế giới, tôi muốn đưa vào ít nhất ba mươi người.”
Bạch Trạch nuốt câu đó xuống, sợ là có chút khó khăn, căng da dầu gật đầu.
An Dao tiếp tục ngây ngẩn, Đế Trạch xoa đầu của ông, thấp giọng an ủi: “Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu, phía dưới này có trận nói không chừng hai đứa nhóc đã bị chuyển dời đi rồi.”
Lúc cha Táp lại nhìn về phía An Dao, ánh mắt có chút rất chi là hâm mộ đố kỵ không thôi.
Mẹ ơi, phụ nữ của giới yêu đều yêu thương ông xã như vậy sao?! Hâm mộ quá!
Thử hỏi có người đàn ông giàu ý chí kiên cường nào, mà không mong đợi cái ôm hôn xoa đầu của bà xã? Nhưng bà xã của ông, haizz, không thể so, so rồi chỉ có thể khiến đàn ông mạnh mẽ rơi nước mắt mà thôi.
Khoang đã! Phải nghĩ tới con gái trước!
Cha Táp nghiêm mặt: “Bản đồ kết cấu kiến trúc của các người, còn có bản vẽ mặt cắt địa chất đều lấy hết lại đây.”
Mặt của cha Táp lúc nhìn tờ bản vẽ trông rất nghiêm túc, song......
Cha Táp bỗng dưng hỏi An Dao: “Nhà ông là con trai?”
An Dao: “....... Là con trai.”
“Ừm.......” Cha Táp cuối đầu tiếp tục nghiên cứu bản vẽ.
Chốc lát sau, cha Táp: “Con trai nhà ông là chủng loài gì?”
An Dao: “......” Ông không muốn trả lời nữa.
Đế Trạch: “Nhà tôi? Con trai tôi là Rồng.”
Cha Táp khẽ ồ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Như vậy trái lại khá uy phong, làm tôi sợ hết hồn.”
Ông nhìn dáng vẻ của An Dao, nếu quá giống Hồ Ly, ông cực sợ cùng bị vùi trong đó với Đường Táp là một con Hồ Ly tinh đực.
“Lại hỏi một câu.” Cha Táp cuộn bản vẽ lại, hỏi, “Con trai bà nguyên hình là màu gì?”
Câu này vừa nghe thì biết là thói quen thường hay mua son môi cho vợ rồi, nhiều chuyện đây mà.
Đế Trạch: “Là một con Tiểu Bạch Long.”
“A...... trắng sao.” Cha Táp bị sở thích của Đường Táp tẩy não nói, “Đó là màu may mắn của khuê nữ nhà tôi, vậy thì được, có lẽ sẽ gặp dữ hóa lành.”
Bạch Trạch: “......”
Ông cũng trắng nhưng tai nạn bất ngờ không phải vẫn xảy ra tại ngôi trường do ông mở đó sao?! Ở thế giới bên ngoài của bọn họ giờ vẫn còn mê tín tin vào màu sắc may mắn như vậy sao?
Không lâu sau đội cứu hộ chuyên nghiệp đã tới rồi.
Mà tin tức thư viện xảy ra tai nạn cũng giấu không được nữa rồi.
Bên ngoài sóng gió ngút trời mà bên trong....... bên trong vẫn đang diễn tiểu thuyết tình yêu Quỳnh Dao kiếp trước kiếp này.
Đế Chiêu và Đường Táp ngã ở bên hồ, tay nắm lấy tay, nếu ở giữa có một hình vẽ trái tim nữa thì càng ăn khớp với kí ức rồi.
Đế Chiêu nhớ không nổi anh làm sao chết đi nhưng anh nhớ được bản thân đau đớn vạn năm, mỗi ngày đều ngày trôi qua bản thân anh như đang trói buộc điều gì khiến cơ thể của anh ngày một nặng nề.
Mỗi một ngày hồn và cơ thể anh đều đang thoát khỏi bản thân.
Doo cùn rồi, từng chút một, mỗi ngày một ít.
Cuối cùng anh thành công tách cơ thể và hồn của mình ra, có điều không hiểu nguyên nhân vì sao Thần hồn yếu ớt khác thường, nó gấp gáp muốn tìm cơ hội sống mới.
Trên người anh mang theo lời chúc phúc của Thần Trật Tự, luôn có một chút sức sống, lúc này anh cần dùng sợi dây sinh mệnh này tìm cho mình một quả trứng Rồng.
Thần thức của anh dò tìm xung quanh, tìm được cơ hội rồi.
Không thể không nói sau khi cơ thể nặng nề đó rơi đi, vận may của anh tốt lên trông thấy.
Không lâu sau Thần thức của anh buộc chặt một con Rồng, một con Rồng mẹ có thể cho anh cơ hội sống, hơn nữa là ở ngay bên hồ cách anh vô cùng gần, rất dễ dàng để đưa cơ hội sống vào con Rồng này và người tình của bà ấy, càng kỳ diệu hơn là họ đều là hình người!
Hình người!!
Điều này nói rõ cái gì, nói rõ anh cũng có thể có hình người rồi!
Chỉ là...... hờ, chuyện đó, thời gian của họ dài hơn so với thời gian nằm trong dự tính của anh, cho nên lúc anh đang cầu khấn đầu thai thì xảy ra một chút bất ngờ, đến nỗi mất đi hơn phân nửa ký ức.
Lời chúc phúc cuối cùng của Thần Trật Tự hóa thành cơ hội sống yếu ớt mỏng manh, sợi dây sinh mệnh này yếu ớt giống như tơ nhện nhưng thành công để cho Rồng và Hồ Ly tạo ra kỳ tích.
Trứng Rồng có rồi, Thần thức cũng theo đó truyền vào trong trứng, một con Rồng nhỏ đang nở ra.
Ngày Rồng vỡ vỏ chui ra, Đế Trạch vạch mở mắt cho Tiểu Bạch Long, Tiểu Long lắc lư đứng dậy run rẩy đi tìm hồ nước.
Việc đầu tiên anh làm chính là đi nhìn ảnh ngược của mình.
Sau khi nhìn rõ màu da trắng của mình rồi, Tiểu Long bắt đầu nhảy nhót, rất nhanh sau đó thì yên tâm khép mắt lại, cuộn tròn cơ thể nhỏ nhắn bắt đầu ngủ.
Sau khi tỉnh dậy thì quên hết mọi chuyện của kiếp trước.

Thanh Long chào đón cuộc đời mới, anh không chỉ là Thanh Long mà cũng là Bạch Long Đế Chiêu, vì để trưởng thành Thần thức của anh không ngừng xóa rỗng, không ngừng thích nghi với cuộc sống vạn năm sau.
Nhưng Thần thức dù có cố gắng xóa rỗng cách mấy cũng không thể nào xóa đi chấp niệm của anh — — Người.
Đế Chiêu vô cùng muốn giống con người, anh làm người càng cố gắng hơn một chút so với việc làm Rồng. Rồng có thể chỉ là bản năng của anh nhưng người, giống như An Dao nói, anh giống con người hơn và cùng với hình Rồng của anh là hai sự tồn tại độc lập.
Anh luôn chờ đợi, luôn trông ngóng rồi mù mà mù mờ, vừa cố chấp vừa chân thành.
Tại sao lại muốn làm người, trong lòng anh đã có đáp án mơ hồ nhưng lại nói không nên lời.
Có lẽ ra thế giới bên ngoài không phải là vì muốn làm cảnh sát, anh nghĩ đến thế giới con người, đi tìm....... tìm một người, sau đó hoàn thành lời hẹn ước của bọn họ.
Tôi muốn em nhìn thấy tôi, nhìn xem tôi có thể yêu đương với em không.
Tôi cũng có lòng người, tôi khắc phục tính thú.
Tôi muốn tiếp tục cùng em ở bên nhau.......
Đế Chiêu từ trong hồi ức tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra.
Sau khi anh ngồi dậy, suy nghĩ đầu tiên lướt qua trong đầu là: “Đường Táp, em làm sao rồi?”
Đường Táp mở mắt ra đáp: “Tỉnh rồi đây, sớm đã tỉnh rồi.”
Sau khi cô từ trong hồi ức tỉnh lại thì luôn nắm chặt tay của Đế Chiêu, giống như bị quỷ khiến, chạm vào má của anh.
Khi đó Đế Chiêu ngây người mất một lúc, sau đó ngã thẳng ra đất ‘chết’ ngay tại chỗ.
Đường Táp không cách nào giải thích cho hành vi của cô, cô đỡ lấy lồng ngực, trong lồng ngực lúc này giống như có một quả cầu lửa, cực kỳ nóng.
Tình cảm mãnh liệt đang sục sôi trong cơ thể cô, Đường Táp cho rằng đây là tình đậu sơ khai.
Nhưng...... Đây đều là tình của A Thù, liên quan gì đến Đường Táp cô!
Mà Đế Chiêu bên này bởi vì sự đụng chạm của Đường Táp nên lập tức hôn mê chết đi, có thể là do quá hưng phấn?
Tóm lại là, Đế Chiêu sau khi tỉnh lại thì không hề nhớ bản thân sau lại hôn mê, sau khi xác định Đường Táp không có chuyện gì, suy nghĩ thứ hai lướt qua trong đầu là: “Tôi vừa mơ thấy tiền bối Thanh Long........ Rất chân thật, có lẽ là bị nơi kỳ lạ này ảnh hưởng tới tôi rồi.”
Nhưng nếu như, mình là tiền bối Thanh Long thật........ Không thể nào! Sao có chuyện như vậy được!
Tiền bối Thanh Long là một trong Tứ Thánh Thú, ông ấy chọn con Rồng nào mà không được, sao có thể chọn mình? Mình vừa không xuất sắc, mình rất bình thường, với tiền bối Thanh Long chính là suy nghĩ quá nguy hiểm của mình, giống những đứa trẻ mơ tưởng bản thân có thể xuyên việt như các nhân vật chính trong phim vậy, không thể nào đâu.
Đế Chiêu sau khi tự kiểm điểm mình xong, lúc ngẩng đầu lên đang muốn nói suy đoán của mình thì bị Đường Táp giành trước một bước, dùng một câu nói đánh vỡ sự tự kiểm điểm vừa rồi.
Đường Táp nói: “Ta nói sao lại chiêu hoán không được....... Thì ra ngươi đã cởi bỏ lớp da đó, đầu thai sang Bạch Long rồi.”
Đế Chiêu vô thức nói: “Đó không gọi là đầu thai.”
Đường Táp hừ một tiếng, ngửa đầu nhìn trời: “Xem ra ở đây là vảy hộ tâm của ngươi rồi.”
“A?”
Đế Chiêu ngây người lần nữa.
“Bởi vì ngươi từng nói sẽ luôn trông giữ ở đây, đợi ngày chúng ta gặp lại.” Mặt của Đường Táp hơi nóng nhưng rất nhanh cô lại giả vờ ‘thoải mái’ hạ nhiệt độ.
Đế Chiêu chỉ cảm thấy trong đầu rối như tơ vò.
Đường Táp: “Thế thì vấn đề tới rồi, làm sao mới có thể khiến vảy hộ tâm của ngươi trở về, để cho Thần thức bị mất đi của ngươi phục hồi hoàn chỉnh, để trí thông minh này của ngươi không bị trôi đi mất nữa?”
Đế Chiêu nhìn chăm chú bên mặt nghiêng của Đường Táp, mải miết không rời.
Đường Táp nhìn trời, anh nhìn Đường Táp.
Nhìn lâu rồi, Đế Chiêu giống như bị Thần xuôi quỷ khiến nói một câu: “Tôi...... tôi có thể là bị hỏng đến nơi rồi....... bây giờ tôi vô cùng....... vô cùng muốn hôn em....... một cái.”
Tiểu Bạch Long nuốt nước miếng, dứt khoát nói lại lần nữa: “Tôi có thể là bị ảnh hưởng bởi tiền bối Thanh Long, ở đây lại là trong vảy hộ tâm của lão tiền bối, vậy tôi có thể...... có thể là do tình yêu của tiền bối đối với em quá sâu, tôi mơ thấy một giấc mơ, thì....... thì luôn cho rằng bản thân cũng là tiền bối, tôi biết lợi dụng như vậy là không tốt, nhưng tôi có thể thay tiền bối....... hôn em một cái không?”
Nhìn gì, hôn thì hôn đi, muốn thì muốn đi còn tìm lý do này, còn là lý do dễ nghe như vậy: Thay! Tiền bối, hôn em!
Đại nghĩa hào hùng biết bao nhiêu, nghiêm trang đoan chính biết bao nhiêu, chân thành vô tư biết bao nhiêu.
“Đế Chiêu, đầu anh có vấn đề rồi phải không?” Cuối cùng Đường Táp nói ra một câu như thế.
Đế Chiêu nhắm mắt lại, xoay mặt đi, hít sâu mấy lần.
Không phải, lúc này anh càng lúc càng thấy kỳ lạ.
Anh không chỉ muốn hôn Đường Táp, còn, còn muốn.......
Tình yêu của Thanh Long mạnh mẽ như vậy sao?!
Đế Chiêu lúc này rất giống nhân vật bị trúng độc tình khiến người ta hưng phấn trong phim võ hiệp, gò má đỏ bừng, hơi thở tươi mát nhưng dồn dập.
Nhưng thân làm học sinh xuất sắc đương nhiên có cách biện minh của bản thân, anh nói: “Đây là suy nghĩ và tình cảm của tiền bối Thanh Long...... Không phải tôi...... Không phải tôi.”
Ừm, tình và vảy hộ tâm đều là của Thanh Long ngài, liên quan gì đến Đế Chiêu tôi?
Trong chuyện này, Đế Chiêu và Đường Táp lại không hẹn mà gặp có cùng suy nghĩ giống nhau lạ lùng.

Đường Táp nhìn bộ dạng của anh, tình đang dâng trào trong lòng bỗng ép tới trong khi Đường Táp tự cho rằng định lực của bản thân không tệ thì cô đã áp tới, thơm lên má của Đế Chiêu.
Đế Chiêu ‘phựt’ một cái mở mắt ra, đôi mắt sáng lấp lánh.
Anh ngạc nhiên quay đầu, nhìn Đường Táp cười xấu xa.
Đường Táp: “Không liên quan tới tôi, đây là A Thù cho Thanh Long đấy.”
Đế Chiêu: “A....... Tôi, tôi hiểu.”
Anh hiểu cái đầu ấy!
Đế Chiêu che má, tâm trạng bay bổng một lúc, bỗng nói: “Chuyện đó, tiền bối Thanh Long nhờ tôi, để Thượng Thần A Thù, lại, lại thêm một cái nữa.”
Đường Táp bỗng cảm thấy bản thân đang bị lừa rồi.
Tên nhóc này là đang giả vờ ngốc để chiếm tiện nghi thật?
Đường Táp sầm mặt, giọng điệu cũng thay đổi: “Ồ, thêm một cái nữa?”
Đế Chiêu vẫn đang đắm chìm trong mộng không hề nghe ra nguy hiểm tới gần.
Anh hơi híp mắt, nhớ lại cảm xúc vừa rồi, nhỏ giọng bổ sung: “Ý của tiền bối Thanh Long là....... để Thượng Thần A Thù, hôn...... hôn một cái.”
“...... Hôn?” Ánh mắt của Đường Táp thay đổi rồi.
Đế Chiêu: “Ngẩng đầu, hôn, không giống với thơm, là....... hôn.”
Anh nói xong, còn giải thích thêm: “Bạn học Đường Táp, đây không phải là ý của tôi...... có lẽ là do tình của tiền bối Thanh Long đang chiếm lấy người tôi đấy.”
Em xem, A Thù là A Thù, Đường Táp là Đường Táp. Thanh Long là Thanh Long, Đế Chiêu là Đế Chiêu.
A Thù và Thanh Long yêu nhau, hai chúng ta là trong sạch cơ, em hiểu ý tôi phải không? Tiểu Bạch Long ra hiệu như vậy.
Nhưng trong đầu Đường Táp lại là: “Tại sao vẫn không khai thông chứ! Đáp án đều đã đưa tới cửa rồi, ngươi không phải đều đã sao chép hết lên bài thi rồi sao?!”
Cô đã nhìn ra anh là Thanh Long rồi, sao anh vẫn còn không nhận ra chứ?!
Trí thông minh này từ sau khi sinh ra đã bị Đế Trạch và An Dao nuôi thành phế rồi sao?!
Đường Táp: “Ngươi đừng có mơ!”
Đế Chiêu nhìn môi của cô, hơi hít sâu một hơi, nghiêng người tới, nhắm mắt hôn lên đó.
Là tình của Thanh Long ảnh hưởng tới hành vi của anh, nhưng....... cũng là, cũng là một loại bản năng.
Lồng ngực của Đế Chiêu bỗng phát ra ánh sáng.
Đường Táp mở mắt ra, mỉm cười một cái.
Vảy hộ tâm trở lại rồi.
Cô duỗi tay ra, ôm chặt Tiểu Bạch Long nhằm tăng thêm độ sâu của nụ hôn này.
Đội cứu hộ sau khi đào đường hầm ra, trước mắt họ bỗng lóe sáng một cái.
Đợi sau khi thị giác khôi phục lại bình thường thì thấy Đế Chiêu và Đường Táp đang hôn nhau kịch liệt, mọi người: “......”
Lại, lại bị chói mắt rồi!
Cha Táp: “? ? ?”
Đây là chuyện gì!
Đây! Là! Chuyện gì! !
Phụng Thất thét lên.
“A....... Đế Chiêu, biến thái! ! ! Tuổi Rồng cậu đã ba mươi rồi! Không phải đã nói là cha già của Táp Táp sao? ! Sao cậu có thể làm như vậy!”
Nhìn xem, một con Phụng tâm cơ biết bao.
Cha Táp nghe xong đôi mắt rét lạnh, khí hạ xuống rốn: “Im mồm! !”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện