Trên đường về trường, điện thoại của An Luật cuối cùng cũng gọi vào được.
Đế Chiêu quả nhiên là tên gia hỏa tuân thủ quy tắc, đã lái xe thì không nghe điện thoại, đã nghe điện thoại thì không lái xe.
Anh tắp xe vào bên lề đường xong rồi mới nghe máy: “Có chuyện gì? Tôi đang lái xe, sắp về tới rồi. Có mang chút đồ ăn về cho cậu đây, coi như bồi thường việc bỏ rơi cậu, thế nào?”
Chuyện bỏ rơi An Luật này, thật sự không thể trách Đế Chiêu, anh không biết chuyện Phụng Hoàng nói với An Luật hôm nay sẽ ra ngoài chơi, mà Phụng Hoàng lại là tên đầu sỏ nói quên là quên, là do Phụng Hoàng nhắc cho nên Đế Chiêu chủ động nhận sai, mua một chút quà vặt vỗ về An Luật.
“Chuyện bỏ rơi tôi đợi sau hãy nói. Biết gì chưa? Trường học xảy ra chuyện rồi.” An Luật thở hổn hển, hình như là đang xuống lầu, “Tôi nghe bọn họ nói, phía bên học viện chính pháp phát hiện ra xác người.......”

Sắc mặt Đế Chiêu tức thì thay đổi ngay, nghiêng người qua một bên, thấp giọng hỏi: “Cậu xác định không phải là tin vịt? Thấy trên diễn đàn sao? Cụ thể là ở đâu?”
“Tôi xác định, chị tôi đã đến hiện trường rồi, chính là ở bên đường Trả Ơn, vừa rồi đội tuần tra bên quân viện bọn anh đã vây đường Trả Ơn lại rồi. Đế Chiêu, anh xác định Đường Táp đang ở cùng với các anh? Cô ấy lành lặn cả chứ? Có thiếu tay thiếu chân gì không?”
“Ừm, lành lặn cả, còn sống.” Đế Chiêu đáp.
An Luật thở phào một hơi, nói: “Vậy thì không phải là cô ấy...... Tôi đi xem tình hình thế nào, nghe nói là một cánh tay, rất trẻ tuổi.”
Đế Chiêu cúp điện thoại, phóng ga lái nhanh về phía trường học.
Nói là phóng ga, thực ra tốc độ cũng không nhanh lắm, bởi vì bên đường có treo tắm biển ‘Gần trường học, giới hạn tốc độ 50’, cho nên Đế Chiêu lái xe mức năm mươi này.
Đường Táp hỏi: “Trường học có chuyện gì sao?”
Đế Chiêu lắc đầu: “Không sao, tôi đưa em về ký túc xá.”
Anh sợ nói với Đường Táp trong trường học xuất hiện mảnh thịt xác người sẽ hù cô sợ.
Lại không ngờ là, Phụng Hoàng nằm ở phía sau đang lướt diễn đàn bỗng đọc lên: “Tin cấp báo, đề mục khá dài, người nhát gan người yếu ớt cấm vào, bên đường Trả Ơn phát hiện một cánh tay của con người......”
Phụng Hoàng ngồi dậy, thò tay sờ Đường Táp: “Táp Táp?”
Đường Táp: “Hả?”
Phụng Hoàng: “Táp Táp ở đây, vẫn còn độ ấm, ừm....... Không phải Táp Táp, lại là một tin vịt, xem tôi trả lời đám lừa bịp các ngươi thế nào.”
Hai tay Phụng Hoàng đánh chữ, vừa đánh vừa đọc ra: “Cái rắm, dấu chấm than (!). Táp Táp đang ở bên cạnh tôi đây này, linh kiện gì cũng không thiếu, các ngươi lại phát tán tin vịt, nhiễu loạn trật tự trường học, mưu đồ dọa Táp Táp!”

Đường Táp dựa đến gần hỏi: “Cậu đang viết cái gì?”

Phụng Hoàng nói: “Bọn họ thường xuyên bắn tiếng đe dọa ở trên diễn đàn, nói gì mà nửa đêm trong vườn trường của Phi Đại, có nữ quỷ đi dạo, con gái bị ăn...... Toàn là lừa bịp cả.”
Phụng Hoàng reload lại diễn đàn, lại xuất hiện mấy dòng hồi đáp mới.
“Là người thật đấy, xem hình ảnh.”
“Là Phụng Hoàng sao? Xem ra bạn học mới đang ở cùng Phụng Hoàng, cánh tay đó có lẽ không phải của cô ấy rồi.”
“Nhất định không phải của cô ấy đâu, tôi đang ở ngay tại hiện trường, cánh tay này không còn tươi mới nữa, chết được hai ba tuần rồi, đã được ngâm qua foramalin (1), mùi vị rất hăng mũi, được gói trong túi chân không.”
Phụng Hoàng sau khi đọc tin hồi đáp đó ra, ngẩng đầu hỏi hội trưởng hội học sinh: “Đế Chiêu, là thật sao?”
Sắc mặt của Đế Chiêu không được tốt lắm, anh quan sát Đường Táp thông qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt của cô u ám, cho rằng cô bị dọa sợ rồi, nên trấn an cô trước: “Không sao đâu, tôi đưa em về phòng nghỉ trước, để Thất Thất ở cùng em, đừng sợ.”
Đường Táp lắc lắc đầu: “Không sợ đâu ạ, ba mẹ anh cũng ở đây, em muốn đến hiện trường xem thử, thầy Mèo Đen từng nói, chỉ cần việc đã làm qua thì sẽ để lại dấu vết phạm tội, không xem hiện trường vĩnh viễn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không có cách tránh khỏi nguy hiểm về sau.”
Lời cô nói rất có lý, hơn nữa Đế Chiêu nghĩ, ba mẹ anh ở ngay phía sau bọn họ, quả thực không xuất hiện vấn đề gì nguy hiểm đến an toàn cả.
Lúc đến trường học, Đế Chiêu vội vàng chạy đi, vừa đến cửa học viện chính pháp thì biết ngay vị trí cụ thể của hiện trường xảy ra vụ việc.
Ba vòng trong ba vòng ngoài đầy các học sinh vây xem náo nhiệt, nào là chụp ảnh nào là đăng diễn đàn, ồn ào ầm ĩ giống đang xem chém đầu ở cửa chợ rau. Các sinh viên quân viện đang bảo vệ trật tự, thấy Đế Chiêu tới thì chào một quân lễ.
“Hội trưởng, là Trọng Minh.”
Đế Chiêu ngẩn người: “Trọng Minh?”
Phụng Hoàng gạt đám đông ra, hùng dũng oai phong dẫn Đường Táp chui qua dây cảnh giới.
Đường Táp nghe thấy các yêu quái xung quanh đều đang bàn luận.
“Không phải cô ấy.......”
“Tôi đã nói rồi không phải cô ấy, chất thịt của cánh tay đó rõ ràng trẻ tuổi hơn.......”
“Cái đó đã ngâm qua formalin rồi, ngửi mùi cậu ngửi không ra sao?”
“Cho nên người mua xác là ai?”
An Hinh Ngao Hiển cũng ở đây, Ngao Hiển cản Đế Chiêu lại, nhỏ giọng nói lại tình hình cụ thể với anh.
Đường Táp ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú cánh tay con người trong túi.
“Đây là túi đựng chân không.” Đường Táp chỉ cái túi đã bị mở ra nói, “Túi đựng chân không có thể che lấp mùi của thịt người.”
Phụng Hoàng nói: “Chẳng lẽ trong trường chúng ta có sinh viên lén lút mua xác người ở bệnh viện bên ngoài cho đỡ thèm?”
Đường Táp nói: “Pháp luật các cậu có quy định không?”
Phụng Hoàng gật đầu: “Đương nhiên có chứ, kiểm soát rất nghiêm ngặt, bởi vì những thứ thịt người này, chỉ cần chạm vào thì sẽ nghiện ngay.”
“Chất gây nghiện.” Đường Táp gật đầu nói, “Cũng chính là nói, độ mạnh yếu khi tấn công, giống với chất gây nghiện tấn công ngoài thế giới chúng tôi vậy, một khi phát hiện buôn lậu buôn bán chất kích thích, thì sẽ trừng phạt nặng.”
“Không sai.” Phụng Hoàng đáp như vậy, “Nhưng Phi Đại....... Không thể nào chứ, nếu ngay cả nơi có tính người hóa mạnh nhất như Phi Đại cũng có tình huống lén lút ăn người, vậy những cơ quan còn lại, nào còn được sống sót nữa? Nhất định sẽ sớm bị ăn thôi.”
“Cũng chính là nói, tính chất của chuyện thịt người xuất hiện ở trong khuôn viên trường học, càng nghiêm trọng hơn.” Đường Táp đã hiểu được tình huống đại khái rồi.
“Xảy ra chuyện gì?” Mẹ của Đế Chiêu cũng đến rồi.
Các sinh viên vội vàng nhường ra một đường, các sinh viên quân viện hai bên đồng loạt kính lễ chào.
Mẹ Đế Chiêu gật đầu đáp lễ, nói: “Cực khổ rồi.”
Bà đi lên phía trước, ngẩn người một lúc lâu, quay đầu hỏi Ngao Hiển: “A Hiển, nói ta nghe làm sao phát hiện được.”
Ngao Hiển sau khi kính lễ xong, đẩy hai bạn học lên: “Là hai vị này phát hiện trước ạ.”
Hai người này là một đôi tình nhân, là hai con tiểu yêu bình thường của học viện chính pháp, nhìn thấy quân hàm trên vai mẹ Đế Chiêu, thì lắp bắp khai ra những gì đã thấy.
“Trước kia chúng tôi luôn ở bên đường Chăm Chỉ cùng ăn cơm, trò chuyện......” Tiểu yêu nói, “Đường Chăm Chỉ khởi công, hai chúng tôi bèn đến bên đường Trả Ơn này, sáng nay sau khi đến, hai chúng tôi chọn nơi có cây cao cỏ rạp nằm nghỉ ngơi...... Khoảng mười một giờ gì đó, đầu tiên là ngầm ngửi được một mùi vị, cô ấy nói mùi rất hăng mũi, hai chúng tôi bèn đứng dậy đổi chỗ khác, không ngờ đụng ngay.......”
Một con yêu khác nói: “Tôi nhìn thấy cánh tay trước, khi đó kêu ra tiếng, khi đó bạn trai tôi không nhìn thấy Trọng Minh cầm cái gì, chỉ trực tiếp gọi tên cậu ấy ra, nói, Trọng Minh, cùng đến đây chơi chứ? Anh không ngửi được mùi gì sao? Vô cùng khó ngửi, có phải là nhà vệ sinh bị rò rỉ không......”
Bạn trai vội vàng gật đầu: “Tôi nói xong, phản ứng của Trọng Minh cực kỳ lớn, tôi mới nhìn thấy cậu ấy đang ôm cánh tay nhét trong lòng...... Vốn là túi đựng chân không, có lẽ là cậu ấy không cẩn thận làm vỡ, mùi mới tràn ra.”
Bạn gái hồn bay phách lạc nói: “Lúc đó tôi thấy quai hàm của Trọng Minh bạnh ra, cậu ấy nhất định là muốn một miệng diệt gọn bọn tôi, nhưng còn chưa kịp ra tay thì lại có bạn học khác nhìn thấy cậu ấy.”

Bạn gái chỉ đám người khác ở bên cạnh, nói: “Bọn họ cũng nhìn thấy, Trọng Minh vỗ cánh liền bay.”
Đám sinh viên viện chính pháp vội vàng gật đầu làm chứng bản thân đã nhìn thấy Trọng Minh.
“Đúng vậy, bọn tôi đến chỗ này làm một bài tập nghiên cứu nhóm, vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Trọng Minh biến ra nguyên hình bay về phía Nam rồi, sau đó thì thấy cánh tay trên đất mới biết xảy ra chuyện gì.”
Mẹ Đế Chiêu quay đầu hỏi Ngao Hiển: “Trọng Minh đâu?”
Ngao Hiển nói: “Con để đội tuần tra truy đuổi về phía Nam rồi.”
An Dao khoanh tay đứng đó, nói: “Xem ra lại phải mở họp hội đồng trường rồi.”
Ông liếc nhìn Đường Táp một cái, phát hiện cô gái nhân loại này đang dùng khăn trải bàn gói cánh tay đó lên.
Phụng Hoàng hỏi: “Là của thế giới bên ngoài sao?”
Đường Táp nói: “Không thể xác định. Ngoài thế giới chúng tôi không có buôn bán xác người....... ít nhất là các cậu không thể mua bán hợp pháp. Cho nên, nguồn gốc của xác người này đến từ đâu còn phải điều tra thêm.”
Mẹ Đế Chiêu suy nghĩ một lúc, hỏi con trai: “Trị an của trường các con, là do cục cảnh sát nào phụ trách?”
Đế Chiêu đáp: “Cục cảnh sát Huyền Vũ khu Bắc, nhưng mà......”
Đế Chiêu suy nghĩ đến tranh chấp quyền lực giữa các tập đoàn, có hơi do dự.
An Dao nói: “Cứ để bọn họ tra, chuyện này nếu không tra rõ, cuộc họp trách nhiệm của các tập đoàn vào tháng sau, bọn họ đừng hòng qua quít cho qua.”
“Cũng phải.” Đế Chiêu đã hiểu sự sắp xếp của cha mình rồi.
Cục cảnh sát Huyền Vũ khu Bắc do tập đoàn tài chính Bắc Sơn phụ trách, mà gia chủ Trệ (2) tập đoàn tài chính Bắc Sơn bởi vì vấn đề quyền lợi, nên quan hệ với Long tộc và Cửu Vĩ Hồ họ không mấy hòa hợp lắm. Vốn dĩ, Đế Chiêu lo lắng chuyện này nếu giao cho cục cảnh sát Huyền Vũ ắt sẽ bị bọn chúng kết án qua loa, nhưng suy nghĩ lại, nếu như chuyện này cục cảnh sát Huyền Vũ làm không rõ ràng, thì đồng nghĩa với việc đưa ra một cái cán, ba mẹ nhất định sẽ bắt lấy cơ hội, đá thế lực của tập đoàn Bắc Sơn ra khỏi Phi Đại.
Đường Táp bỗng mở miệng, nhắc nhở nói: “Học trưởng Đế Chiêu, nếu như đúng là Trọng Minh…… Vậy những thứ đồ lần trước chúng ta thấy ở trong phòng của Trọng Minh, có khi nào là chứng cứ?”
Đế Chiêu được thức tỉnh, lập tức căn dặn: “Kiểm tra phòng cậu ấy! Nhất định có cất giấu bí mật, đem những chứng cớ đầu mối đó bảo vệ kỹ!”
Anh dẫn theo một đội sinh viên quân viện chạy về phía phòng ngủ.
Đường Táp giao cánh tay này cho mẹ Đế Chiêu: “Làm phiền ngài rồi.”
“Nên làm cả.” Mẹ Đế Chiêu gật đầu.
Phụng Hoàng muốn cùng về ký túc xá với cô, nhưng vì trong lòng Đường Táp không được thoải mái nên từ chối.
“Tôi muốn một mình ngủ một giấc……. Tối qua không được nghỉ ngơi tốt, không sao đâu, không cần lo lắng cho tôi.”
Phụng Hoàng Thất Thất gãi đầu, vốn muốn kiên trì làm sứ giả hộ hoa, kết quả bị An Luật đánh đầu một cái.
“Cậu đi cái gì mà đi, về ký túc xá của mình ngoan ngoãn đợi đấy, lại dám lén lút ở sau lưng tôi chơi với Đường Táp.” An Luật đánh đầu Phụng Hoàng xong, quay qua xoa đầu Đường Táp, “Vậy cô đi về nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho bọn tôi.”
Lúc Đường Táp xoay người rời đi, nghe thấy An Luật nhỏ tiếng quở mắng Phụng Hoàng: “Cô gái nhỏ bị dọa không nhẹ, sắc mặt đều không ổn lắm, cần một mình trấn tĩnh lại, cậu đừng làm phiền người ta!”
Phụng Hoàng: “Nhưng tôi luôn cảm thấy cô ấy không phải đang sợ……”
“Sao không phải là sợ, tay run cả rồi kìa!” An Luật lại vỗ đầu Phụng Hoàng một cái.
Sau khi Đường Táp về đến phòng, đầu tiên là tưới nước cho Y Lan trước.
Y Lan đang định chào hỏi, thì thấy trong phòng vụt qua ánh sáng đỏ.
Mặt Đường Táp không biểu tình, chỉ tay về phía Nam: “Đuổi theo, đừng để nó bị diệt khẩu.”
Cả thân cỏ của Y Lan cứng đờ, nhìn Đường Táp một cách không thể tượng tượng nổi.
Đường Táp nói: “Cậu từng gặp nó rồi, là người giúp việc của tôi.”
Tiếng lòng của Y Lan: Tôi từng gặp nó, ở trên tiết lịch sử cũng gặp rồi nha! Người giúp việc của cô…… người giúp việc của cô là Chu Tước trong tứ thánh thú sao?
Vậy cô là…… Không đúng, vậy ngài là?
Đường Táp: “Đúng rồi, sữa ong chúa tới rồi, cậu muốn không? Tôi rót cho cậu một ly.”
Y Lan: Đây là phí bịt miệng?
Đường Táp ngồi ở bên bàn, lật quyển sổ tay giới yêu, lúc lật đến Trọng Minh Điểu, đắn đo lúc lâu, cầm bút lên, ở bên cạnh Trọng Minh Điểu viết xuống:
Trọng Minh họ Hỏa, thích hợp làm món thịt gà thái hạt lựu xào ớt.
Xương đem hầm canh, giúp dưỡng gan bổ thận, sáng mắt khỏe mạnh.

Đế Chiêu vội vàng đuổi đến phòng ngủ của Trọng Minh Điểu, lại lấy cửa phòng ngủ bị mở ra, trong phòng lộn xộn bừa bãi, cũng không biết là do Trọng Minh Điểu từng trở về, cuốn gói hành lý bỏ chạy, hay là có người nào khác từng đến đây.
Đế Chiêu nói: “Chụp ảnh tất cả những đồ vật trong phòng, đóng gói đánh dấu lưu trữ từng món theo luật.”
Bọn họ đến muộn một bước rồi sao?
Trong lòng anh sực nhớ ra, quay người lại kiểm tra khóa cửa.
“Là bị cưỡng ép phá vỡ.” Đế Chiêu nhỏ giọng nói, “…… Có lẽ còn có một tên đồng bọn tham gia vào vụ giao dịch thịt người này.”
Hơn nữa tên đồng bọn đó, đang ở ngay trong trường bọn họ.
Khi Bắc Sơn bên cạnh Hồ Chu Tước, trạng thái nguyên hình của Trọng Minh đã ngã ở trên mặt đất, khắp miệng đều là máu.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nó chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, lúc mở mắt ra lần nữa, nó ngửi thấy được mùi của trúc, mà Đường Táp cô gái nhân loại của trường bọn họ, đang xách dao ngồi xổm bên người nó.
Nó…… Không phải đã bị ném vào trong hồ Chu Tước rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này…… Chỗ này là chỗ nào?
Sau cơn hoa mắt chóng mặt, Trọng Minh bị Đường Táp nắm cổ xách lên.
Nó gian nan mở mắt ra, lồng ngực rung động, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.
Cô gái nhân loại lấy làm tiếc nói: “Muộn một bước, bị cắt lưỡi rồi…… Xem ra có lẽ ngươi biết rất nhiều chuyện.”
Đường Táp đánh giá Trọng Minh Điểu chỉ còn một chút hơi tàn, hỏi: “Từng giết người sao?”
Trọng Minh Điểu bắt đầu hơi run rẩy, gật gật đầu.
Đây không hề là ý muốn của nó, nhưng đầu lại không nghe theo bản thân điều khiển tự giác động đậy, thẳng thắn thừa nhận nó từng phạm tội.
“Đã ăn bao nhiêu người? Mười người?”
Trọng Minh Điểu lắc đầu.
“Năm người?”
Trọng Minh Điểu gật đầu.
Đường Táp lạnh giọng nói: “Đã thỏa mãn rồi. Ngươi là thành viên chính thức của tổ chức Khoa Phụ?”
Trọng Minh Điểu gật đầu.
“Vấn đề cuối cùng.” Giọng nói của Đường Táp giống như kết băng, “Phi Đại có thành viên nòng cốt của tổ chức Khoa Phụ?”
Trọng Minh Điểu khẽ gật gật đầu.
Đường Táp: “Đền tội đi, dùng giá trị cuối cùng của ngươi.”
Cô nói xong, tay cầm dao rơi xuống, trước khi Trọng Minh Điểu chìm vào bóng tối, sinh mệnh cuối cùng của nó cảm nhận được một đường dao dịu dàng chí mạng.
Đường Táp xách Trọng Minh Điểu bị nhổ sạch lông, hít sâu một hơi, vẻ mặt vẫn âm u như cũ.
“Diệt khẩu cũng không cách nào bù đắp tội lỗi.” Cô nói, “Nếu ta đã muốn trừng phạt, bất kể ai trong các ngươi cũng đừng hòng chạy thoát.”
 
= = = = = =
Chú thích:
Formalin: Hợp chất hữu cơ formalin ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh. Nó là andehit đơn giản, và công thức hóa học là H2CO. Dung dịch formanlin được sử dụng để làm chất tẩy uế hay để bảo quản các mẫu sinh vật. Nó còn được sử dụng như là chất bảo quản cho các vacxin.Trong y học dung dịch formanlin được sử dụng có tính cục bộ để làm khô da, chẳng hạn như trong điều trị mụn cơm. Ngoài ra dung dịch này còn được sử dụng trong ướp xác để khử trùng và tạm thời bảo quản xác chết.
Trệ (彘): Là một trong những hung thú trong Sơn Hải Kinh, hình dáng của nó giống con Hổ lại có cái đuôi dài giống con Trâu, tiếng kêu phát ra lại giống con chó, có thể ăn người.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện