Đường Táp về đến ký túc xá, sau khi đẩy cửa ra, lòng bắt đầu mệt mỏi.
Một con hồ ly lông trắng lật bụng lên, nằm ngủ khò khò ở trên giường của cô, còn bên cạnh chậu hoa Y Lan ném lộn xộn gần mười cái bình chất dinh dưỡng rỗng.
Y Lan thấy cô về, run lá cây cầu cứu, cậu đổ chất dinh dưỡng quá mức, không gian trong chậu đã không còn chỗ cho rễ của cậu đặt nữa.
Đường Táp đặt máy chụp ảnh xuống, đổi chậu cây cho Y Lan trước, làm sạch đất.
Tiếng động lớn như vậy, Cửu Vĩ Hồ vẫn không tỉnh.

Đến một cái liếc xéo Đường Táp cũng lười cho cậu, sau khi cô sắp xếp cho Y Lan xong, túm ga giường lên ném hồ ly bay ra khỏi giường, quơ tay một cái, bắt được cái đuôi của cậu.
Cảm giác kích thích giống như xe vượt qua núi này cuối cùng đã khiến cho hồ ly lười thức dậy.
“Táp Táp, cô về rồi đấy à! Mấy giờ rồi?” An Luật nói, “Đói quá đi.......”
Đường Táp: “Cậu cảm thấy tôi đói không?”
An Luật mở mắt ra, run rẩy một cái.
Đường Táp trông giống như một nhân vật trong phim hoạt hình bị hóa đen, mặt đen lại, khói đen bốc đầy đầu.
An Luật yếu đuối ôm chặt tay của Đường Táp, con nịnh nọt hôn nhẹ một cái lên ngón tay của cô: “Tôi sai rồi!!”
Đường Táp thuận tay treo cậu lên giá quần áo, khoanh tay ngồi xuống, vắt chân lên, tư thế giống như bà chủ phỏng vấn nhân viên mới, hỏi: “Sai chỗ nào, nói nghe xem.”
Con ngươi của An Luật đảo qua đảo lại, trong mắt hồ ly đầy vẻ sợ hãi, sau đó, con hồ ly này bắt đầu nói thật hư.
“Tôi sai ở chỗ không nên gây phiền phức cho cô.”
“Tôi vốn nên lo lắng cho an toàn của cô, không nên mê ngủ......”
“Tôi sai ở chỗ bỏ mặc Y Lan, cho cậu ấy ăn nhiều đồ ăn vặt......”
“Táp Táp, đến quân viện chơi chưa đã sao? Sao sớm như vậy đã về rồi?”
Nhìn xem, cậu quả nhiên không bị ngốc, cái đầu hồ ly này xoay chuyển vô cùng nhanh! Lấy lỗi sai chung chung thay thế cho lỗi sai cụ thể, trước tiên khiến cho cơn giận của đối phương không có chỗ để phát, tiếp theo đó xoay chuyển đề tài, nhanh chóng đem chuyện nhận lỗi này biến thành hỏi thăm.

Khóe miệng Đường Táp nhếch lên, cười nói: “Học trưởng An Luật, không hổ là hồ ly.”

Cực kỳ giảo hoạt!
An Luật: “Quá khen....... Cho nên, Táp Táp, bớt giận chưa? Chúng ta ăn tối nhé?”
Cậu từ trên giá quần áo trượt xuống, ngặm quần áo mặc lên, một lúc sau, khi xoay người lại thì đã biến thành tên nhóc con cao lớn đẹp trai.
“Tôi làm cơm với cô!” Cái đuôi của tên nhóc hồ ly này còn chưa thu lại, từng cái đuôi nịnh nọt trêu chọc khiêu khích Đường Táp.
Đường Táp: “Y Lan nhịn đói một tối...... Cậu theo tôi đến phòng bếp.”
An Luật ngúng nguẩy mông đi theo.
Đường Táp đẩy cửa phòng bếp ra, An Luật nín thở.
Cậu đang chuồn khỏi phòng bếp nhỏ, tiện thể cũng thu cái đuôi lại rồi.
Nhưng Đường Táp là Táp • Sherlock Holmes, An Luật thấy ánh mắt của cô như chim ưng, từ từ nhìn quanh một vòng, hỏi: “Cậu lục tủ của tôi rồi?”
Chín cái đuôi của An Luật bị một câu nói của thám tử Đường Táp dọa đông cứng lại.
“Táp Táp! Sao cô nhìn ra được vậy!”
Táp • Sherlock Holmes: “Tôi ngửi ra được, phía dưới tủ có mật ong, còn có một bình váng sữa, lúc cậu nói chuyện có mùi này.”
An Luật: “Chị hai, tôi phục rồi!”
Đường Táp liếc cậu một cái: “Mặt ít có dày.”
An Luật lập tức hỏi cô: “Vậy tối nay ăn gì vậy?”
Đường Táp: “Mì thạch đậu xanh hôm qua tôi nấu, có thể bào mì thạch đậu cho cậu ăn.”
Cô rửa tay xong, cái đuôi của An Luật khúm na khúm núm buộc tạp dề cho cô.
Đường Táp: “Được rồi, khá nhanh nhạy.”
An Luật ngồi ngay ngắn ở trước bàn nhỏ, nhướng mày nhìn cô một cái.
Đường Táp làm gia vị cay, An Luật thấy hai tay cô cầm hai dao, xắt nhỏ hành gừng tỏi và ớt cay.
An Luật: “Kỹ thuật xắt rau không tệ nha.”
Nào biết Đường Táp hừ cười một tiếng, nói: “Nhìn không ra thì đừng khen bậy.”
An Luật: “Ồ......”
Đường Táp: “Hỏi một vấn đề, nếu cho cậu một con gà, cậu muốn ăn thế nào?”
An Luật: “...... Gà?”
Đường Táp chà sát cây dao để làm rớt mảnh vụn còn dính lại, lưỡi dao va chạm phát ra tiếng ma sát khiến người ta sởn da gà, cô cụp mắt, nói: “Hồ ly chẳng phải thích ăn gà nhất sao?”
An Luật nói: “Bữa sau muốn ăn gà ư?”
“Ừm, sắp sửa rồi, có thể là nguyên liệu tươi ngon được đưa tới.”
An Luật dịch ghế nhỏ chồm về phía trước, nói: “Cô từng xem qua sách đồng thoại của nước ngoài chưa?”
Đường Táp đổ thêm dầu, vặn lửa nhỏ, lại xắt vụn đậu phộng, nói: “Cậu nói nghe xem.”
“Chính là loại trên sách đồng thoại viết đấy, cách ăn gà của đám quỷ tây, chính là xoa một lớp bơ lên con gà, lại xoa thêm một lớp mật ong, rồi thêm một lớp bơ nữa, trong bụng gà nhét một ít trái bơ các loại, đặt vào trong lò nướng.......”
Nước bọt của An Luật dường như đang rơi xuống: “Nói thật đấy, tuy tôi chưa từng ăn, nhưng tự tôi tưởng tượng ra, có lẽ là rất ngon......”
Đường Táp: “Cách làm này rất ngấy, nhưng tôi có thể cải tạo một chút.”
An Luật: “Lúc nào chúng ta ăn?!”
Đường Táp đem những nguyên liệu xắt xong đổ xuống hết chảo dầu, xì xèo một tiếng, hương vị khuếch tán bay ra.
Đường Táp: “Chưa nghĩ xong, nhưng tôi cảm thấy, nhất định sẽ có một con gia cầm tươi ngon.”
Bữa tối hôm nay là chè đậu xanh đường cát và mì thạch rau trộn, tuy giản dị nhưng vô cùng ngon miệng.
An Luật ăn xong, hài lòng thỏa ý nói: “Táp Táp nói thật đấy, nếu sau này cô không muốn kết hôn với con người giống đực, vậy thì cô xem xét tôi đi, cô làm cơm tôi rửa bát, ban ngày chơi game, buổi tối.......”

An Luật nói tới đây, liền ngậm mồm lại.
Chậc, cô gái nhỏ người ta mới có mười chín tuổi, tuy nói có thể tán gẫu đề tài người lớn được rồi, nhưng vẫn luôn cảm thấy bản thân nếu nhanh mồm nhanh miệng nói ra, giấc mộng đẹp này sẽ bái bai ngay.
An Luật: “Buổi tối có thể chơi game thâu đêm. Tôi là con trai nhỏ nhất của gia đình tôi, giả dụ như nếu tôi muốn phân nhà gả ra ngoài, của hồi môn rất nhiều đấy....... Chúng ta có thể không cần suy nghĩ tìm việc cũng không cần nghĩ cách kiếm tiền, ngày ngày ở nhà làm cơm ăn, chơi trò chơi chẳng hạn.......”
Đường Táp: “Cậu quả nhiên rất trạch.”
An Luật: “Không tốt sao?! Cô biết làm cơm, tôi biết ăn cơm, hai chúng ta là trời sinh một đôi, hoàn mỹ!”
Mặt Đường Táp không có biểu cảm đem đĩa và bát đẩy hết cho An Luật, hỏi: “Cho nên, cậu đây là đang cầu hôn tôi sao?”
“Cầu hôn theo quy tắc bất bình thường!” An Luật nói, “Chính là sống tạm bợ vui vẻ qua ngày! Đừng nghe Thất Thất lừa phỉnh cô, tôi mới không để cô nhào vô ổ hồ ly đâu, con cái gì chứ, có con rồi của hồi môn của tôi nuôi không nổi đâu.”
Đường Táp bật cười.
Lúc An Luật dùng đuôi lau đĩa, Đường Táp nói một cách sâu xa: “Học trưởng An Luật, cậu không sợ tôi là một người cuồng bạo lực sao?”
“Theo tôi quan sát ấy!” An Luật dùng đuôi lau đĩa đầy vui vẻ, còn quay đầu lại tự tin nháy mắt với Đường Táp, “Tính cách của Đường Táp mặt nào cũng tốt! Tôi nhìn ra được ngoài mặt cô tuy yếu ớt vậy thôi, nhưng trên thực tế có lúc nói chuyện, có thể nhìn ra là một người không chịu thua phục...... Nhưng từ lúc đến đây tới giờ cô chưa từng nổi nóng với ai, Y Lan nói người khác bắt nạt cô, cô cũng không tức giận.”
Đường Táp: “Nếu cậu còn dùng cái đuôi đầy lông đó của cậu chùi đĩa của tôi, tôi sẽ cho cậu trải nghiệm đầu tiên cái gì gọi là nổi nóng, cái gì gọi là cuồng bạo lực.”
Lúc Đường Táp nói câu này, giọng điệu rất bình tĩnh.
An Luật lập tức giơ đuôi lên, miệng liên tục nói xin lỗi: “A, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, quen rồi......”
Cậu trước giờ ăn cơm xong đều là dùng đuôi lau miệng.
Đường Táp giám sát cậu thu dọn bát đũa xong, lẩm bẩm nói: “Xem ra phải để Bạch Trạch mua thêm một cái tủ khử trùng rồi.”
An Luật nghe thấy, lập tức tỏ ý: “Để tôi mua cho cô!”
Cậu muốn cứu vớt hình tượng của mình!
Đường Táp: “Hả?”
An Luật: “Tôi mua cho cô, bao gồm cả máy rửa bát!”
Năm giây sau, Đường Táp kéo ra nụ cười rực rỡ: “Cám ơn học trưởng An Luật.”
Cái đuôi của An Luật móc điện thoại ra, để ở sau lưng gửi đi một tin nhắn.
“Đế Chiêu, tiền anh nợ tôi còn nhớ không? Tôi cho anh một cơ hội, đi mua tủ khử trùng và máy rửa bát!”
Những thứ này đều là đồ của ngoài thế giới, cả đi lẫn về, phí cực khổ và phí vận chuyển đều không rẻ chút nào.
Tiểu Bạch Long vừa tắm xong, mới đem tâm tình nóng nảy ngâm bay đi mất, thì điện thoại gửi lại một dòng tin nhắn như vậy.
Đế Chiêu xem xong, mặt không biểu cảm, thả lỏng tay, trực tiếp ném điện thoại vào trong hồ nước.
Anh chậm rãi thu cái đuôi Rồng về, biến ra hai cái chân, run lắc nước, quấn khăn tắm lên, lúc này mới bám lấy thành hồ, mò điện thoại ra.
Điện thoại không thông minh ruột dày chống nước, ném trăm lần không vỡ, ngâm trăm lần không hư.
Anh lau khô nước trên màn hình điện thoại, trả lời An Luật: “Vo tròn rồi lăn đi cho tôi!”
Sau đó, anh cười híp mắt gửi tin nhắn cho Đường Táp.
“Đường Táp, là em cần máy rửa bát và tủ khử trùng phải không?”
Đường Táp đang giũ lông hồ ly rơi ở trên giường ra, sau khi nhìn thấy tin nhắn, hiểu ra An Luật tại sao lại chủ động đưa ra đề nghị mua máy rửa bát cho cô như vậy.
Cô nghĩ ngợi một lúc, trả lời Đế Chiêu: “Không sao đâu ạ, chỉ là không muốn rửa bát thôi.”
Đế Chiêu lên mạng tìm máy rửa bát và tủ khử trùng.
Tủ khử trùng còn được, nhưng máy rửa bát......
Tất cả các nhãn hàng anh tìm đều nói với anh, bởi vì ống thoát nước của công trình kiến trúc thế giới bên trong là kiểu cũ, còn bởi kích thước bồn rửa không giống của thế giới bên ngoài, không có cách nào cài đặt máy rửa bát kiểu mới của thế giới bên ngoài được.
“Máy rửa bát của thế giới ngoài kia mỗi ngày mỗi đổi mới, loại máy rửa bát chỗ chúng ta vừa cồng kềnh vừa tốn nhiều điện còn là loại thế kỷ trước con người dùng, nhưng vấn đề ở đây là, loại máy rửa bản này đã bị đào thải từ lâu rồi, phải ra giá cao để đi sang tay, không có lợi, hỏng rồi cũng không có chỗ để sửa……”
Đế Chiêu ôm ly cà phê, xem sơ qua những nhãn hiệu này, sầu muộn thở dài một hơi.
Ngao Hiển đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng than vắn thở dài của em trai, dường như theo thói quen lại tóm được tin bát quái, vội hỏi anh: “Lại làm sao thế?”
“Bạn học mới không muốn tự rửa bát…… Cũng phải, chúng ta ăn cơm ở nhà ăn, không cần phải tự rửa bát, nhưng cô ấy cần phải tự mình làm cơm rửa bát, quả thực rất cực khổ. Hừ, là sơ xuất của em.”
Ngao Hiển: “Sao anh nghe không hiểu thế? Cho nên chú?”

Đế Chiêu: “Nếu như đây là con gái của em, nói với em, ba ơi, con không muốn rửa bát…… mà dưới tình huống là anh biết máy rửa bát trong nhà không sử dụng được, anh nên làm thế nào?”
Ngao Hiển bắt được vấn đề, lập tức giải thích tình huống: “Không muốn rửa bắt thì cứ để đó đi, để ba tới rửa.”
Đế Chiêu: “Anh nói chí phải.”
Ngao Hiển nhướng mày, cầm điện thoại lên, chuẩn bị đợi đáp án của Đế Chiêu ra, sẽ lập tức mắng cho An Hinh nghe: “Cho nên?”
Đế Chiêu quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Rồng, nói: “Cho nên, em định rửa bát giúp cô ấy.”
Ngao Hiển nín cười, ngón tay thoăn thoắt, mắng đủ năm dòng, gửi qua cho An Hinh.
An Hinh trả lời lại một câu: “Vứt bỏ cậu ấy đi, Tiểu Chiêu hết cứu rồi.”
Quả nhiên An Luật ‘cắm trại’ tại phòng ngủ của Đường Táp.
Đường Táp dọn sạch cái giường của Y Lan cho cậu, còn đưa ra ba điều kiện:
“Không cho phép rụng lông lên giường.”
“Không cho phép khảy chân trên giường.”
“Không cho phép ăn quà vặt trên giường.”
An Luật: “Không thành vấn đề!”
Hai người treo máy chơi game trên một cái thang, mỗi người một cái tay cầm, bắt đầu chơi.
Đường Táp: “Tôi phát hiện chỗ các cậu không có quy định kiểm tra phòng.”
“Đãi ngộ đó chỉ bên quân viện mới có.” An Luật nói, “Những viện còn lại thì sao cũng được, ý thức lãnh địa riêng của chúng tôi rất manh, nói chung là không có lê la tán dóc.”
Vì cậu đang chơi với Đường Táp, cho nên rất thành thật lấy trạng thái hình người dùng tay tham gia thi đấu.
Kết quả, An Luật phát hiện, tốc độ tay của Đường Táp không hề tầm thường, còn nhanh hơn cả Phụng Hoàng.
An Luật: “…… Đường Táp, cô…… thật ra biết võ công đúng không?”
Đường Táp kể sơ lượt: “Ừm, từng học Vịnh Xuân nhu đạo triệt quyền đạo karate taekwondo tán đả Muay Thái gậy Thiếu Lâm……”
An Luật ‘phụt’ cười lên.
Sau đó, cái đuôi của cậu lại chui từ trong quần áo ra, vì để hoạt động thoải mái, cái đuôi còn cuộn áo lót lên, để lộ ra cái eo nhỏ trắng như tuyết.
Cậu muốn dùng cái đuôi quyết một trận sống mái với Đường Táp.
Trong lúc hai người đang chơi, điện thoại của Đường Táp vang lên.
Bên quân viện đã tắt đèn rồi, cho nên, Đế Chiêu trốn ở trong toilet gọi điện thoại cho cô, vốn muốn thương lượng một chút chuyện giúp rửa bát, nhưng sau khi điện thoại được kết nối, Đế Chiêu nghe thấy giọng nói của An Luật.
“Ai mà không có mắt nhìn như vậy! ! Đại Boss tới rồi! ! ! Cúp điện thoại mau! !”
Quả nhiên Đường Táp nhanh chóng cúp điện thoại.
Đế Chiêu ôm điện thoại, ngẩn người rất lâu.
Sau đó, anh từ trong toilet đi ra, đứng ở trước cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm, ánh mắt phiền muộn.
Ngao Hiển hỏi: “Làm gì thế? Không ngủ?”
Đế Chiêu nói: “Em quyết định rồi, đặt ra quy định mới cho trường học.”
Ngao Hiển: “Nói ra nghe thử, quy định mới gì?”
Đế Chiêu: “Đặt quy định kiểm tra phòng ngủ mỗi đêm! Toàn bộ học viện, nghiêm khắc chấp hành!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện