"Lâm chủ biên."

Lâm Tư đang nói giữa chừng liền bị Ôn Thiển cắt ngang.

"Tôi có một đề nghị."

Lâm Tư dừng lại một chút:

"Cô nói xem."

"Về phần thiết kế riêng theo yêu cầu, tôi cũng muốn tham gia."

Cô vừa nói vừa mỉm cười nhìn về hướng Nguyễn Tinh Vãn.

" Cô Nguyễn, cô cũng đừng có hiểu lầm, tôi không phải là muốn dành đơn hàng với cô đâu, chỉ là khi tôi ở nước ngoài, nhận được nhiều yêu cầu thiết kế riêng nên đối với những kiểu dáng và phong cách mà các quý cô yêu thích có chút am hiểu"

"Cái này................................."

Ôn Thiển nói thêm:

“Đến lúc đó, mỗi người chúng ta có thể cho ra một mẫu thiết kế, thiết kế của ai được chọn, thì người đó sẽ nhận đơn hàng."


Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng cười:

“Được thôi.”

Thấy Nguyễn Tinh Vãn đã đồng ý, Lâm Tư cũng không nói thêm gì nữa:

“Vậy tạm thời cứ như thế này trước đi, có chuyện gì liên quan đến công việc tôi sẽ liên lạc với hai cô sau.”

Điều mà Lâm Tư không nhắc đến đó chính là, những đơn hàng chờ thiết kế riêng đều là vì Nguyễn Tinh Vãn mà tới.

Sau khi rời khỏi văn phòng, Nguyễn Tinh Vãn đang chuẩn bị rời đi thì bị Ôn Thiểm ngăn lại:

“Từ nay về sau chúng ta vừa là đồng nghiệp vừa là đối thủ cạnh tranh rồi, tôi sẽ không nương tay đâu nhé.”

Nguyễn Tinh Vãn dừng bước, quay người lại:

“Tôi cũng vậy.”

“Vậy thì mỗi người hãy dựa vào bản lĩnh của mình đi.”

Sau khi rời đi Thành Quang, Nguyễn Tinh Vãn đến phòng chụp hình đợi Bùi Sam Sam.

Trong lúc tạm nghỉ quay phim, Bùi Sam Sam tới nói chuyện phiếm:

“Mình nghe mọi người nói Thành Quang hình như vừa ký hợp đồng với một nhà thiết kế mới, nghe nói là mới từ Paris trở về, đã tham gia mấy sự kiện thời trang, trong ngành cũng gọi là có chút danh tiếng, tính khí rất kiêu ngạo, sau này cậu gặp cô ta, đừng va chạm với loại người này, phiền phức ”.

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Mình đã gặp rồi.”

"A! là khi nào vậy?"

"Văn phòng của Lâm chủ biên."

Bùi Sam Sam trên mặt hiện lên kiểu một lời khó nói hết, đang định hỏi thêm rằng cô ở văn phòng Lâm Tư đã xảy ra chuyện gì, nghệ sĩ đã thay quần áo xong đi ra, gọi Bùi Sam Sam qua đó quay phim.

Bùi Sam Sam nhỏ giọng nói:


“Một lát nữa buổi quay phim sẽ kết thúc, cậu đợi mình một chút nhé.”

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:

“Đi đi.”

Không lâu sau, điện thoại Nguyễn Tinh Vãn nhận được một tin nhắn.

Lâm Nam:

[Cô Nguyễn, Chu tổng hỏi cô đã hết bận hay chưa? ]

Nguyễn Tinh Vãn: "................."

Tên đàn ông khốn nạn này không phải đã lắp camera giám sát trên người cô rồi đấy chứ? thật sự không muốn nhìn thấy cô được nghỉ ngơi, ngày ngày đều thúc giục.

Nguyễn Tinh Vãn bực mình gõ vài chữ trả lời:

[Không rảnh, anh nói với anh ấy rằng giờ tôi đang rất bận, không có thời gian. ]

Rất nhanh, Lâm Nam lại nói:

[ Chu tổng hỏi cô bận rộn như thế nào. ]

Nguyễn Tinh Vãn nghiến răng nghiến lợi:

[ Tôi bận đến mức hai ngày không ăn cơm, một tuần rồi cũng chưa gội đầu. ]


Lâm Nam:

[Chu tổng nói, cô thật là chăm chỉ............ cố lên.]

Nguyễn Tinh Vãn bực bội ném điện thoại xuống, hít sâu hai hơi mới bình tĩnh lại được.

Nếu không phải do tên đàn ông khốn nạn này hãm hại, thì cô đâu đến mức phải gánh trên lưng khoản nợ một nghìn vạn. Còn ở đó mà cố lên, cố cái đầu anh ta ấy.

.............................................

Lý Ngang đặt một nhà hàng cao cấp, người ra vào ở đây đều là những người giàu có hoặc là người nổi tiếng.

Khi Bùi Sam Sam và Nguyễn Tinh Vãn đến, mọi người gần như đã có mặt đầy đủ rồi.

Lý Ngang đang đi vào trong phòng riêng, nhìn thấy bóng dáng bọn họ, lập tức tiến tới chào hỏi:

“Sam Sam, các em cuối cùng cũng tới rồi.”

Vừa nói vừa nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn, nói lời xin lỗi:

“Chuyện lần trước thật là ngại quá, anh vẫn luôn muốn dành thời gian mời em một bữa cơm, nhưng anh bận công việc quá................…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện