Cô chợt nhìn xuống và thấy bộ quần áo trẻ em vừa mua đã không thấy nữa.

Nguyễn Tinh Vãn đứng tại chỗ sững sờ vài giây, mới chấp nhận sự thật rằng quần áo đã bị rơi trong phòng ở khách sạn.

Cô cảm thấy đầu như muốn nổ tung, thật không dễ dàng mới yên bình được một tháng, nhưng những điều xui xẻo lại lần lượt xảy ra.

Nguyễn Tinh Vãn không có dũng khí quay lại tìm, cũng không có tâm trạng tranh cãi với Chu Từ Thâm.

Sau khi về đến khu nhà ở, cô nằm trên giường một lúc lâu, sau khi tâm tình bình tĩnh lại, cô mới xuống khỏi giường và bắt đầu thiết kế chiếc vòng cổ cho Chung Nhàn.

Buổi tối đến, người làm của biệt thự Tinh Hồ gọi tới:

".....................Bà chủ, ông chủ nói ông ấy đã nhặt được đồ của bà. Nếu bà còn cần thì có thể đến lấy, nếu không cần thì sẽ vứt vào thùng rác."

Nguyễn Tinh Vãn muốn nói không cần.

Nhưng tên đàn ông khốn nạn này đã cố tình gọi điện tới, cho thấy anh ta đang có ý nghĩ gì đó rồi.

Việc cô không đi sẽ chỉ làm anh thêm nghi ngờ.

Biệt thự Tinh Hồ.


Người làm để điện thoại xuống:

“Ông chủ, bà chủ nói sẽ đến ngay.”

Chu Từ Thâm ừ một tiếng, bình tĩnh nói:

"Cô đi nghỉ ngơi đi."

Người làm gật đầu, hơi cúi đầu rồi rời đi.

Chu Từ Thâm nới lỏng cà vạt, cầm túi giấy trên ghế sofa rồi đi lên tầng hai.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Nguyễn Tinh Vãn mở cửa biệt thự Tinh Hồ, tầng một đèn đều sáng, nhưng bên trong cũng như bên ngoài đều không có bóng người.

Nguyễn Tinh Vãn mím môi, chỉ có thể chậm rãi đi lên lầu.

Cô đứng ở cửa phòng ngủ, đưa tay gõ cửa:

"Chu tổng, anh có ở đó không?"

Không có bất kì lời đáp nào.

Nguyễn Tinh Vãn đè nén tâm tình, lớn tiếng hơn một chút gọi:

"Chu tổng, anh có ở đó không!"

Vài giây sau, bên trong vang lên một giọng nam không lạnh không nhạt:

"Mời vào."

Nguyễn Tinh Vãn mở cửa ra, thận trọng bước vào trong vài bước.

Chu Từ Thâm từ phòng tắm đi ra, mặc quần áo ở nhà, tóc đen ẩm ướt.


Anh liếc nhìn Nguyễn Tinh Vãn, đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống, hất hất cằm:

“Đồ của cô.”

Nguyễn Tinh Vãn nhanh chóng bước tới, ôm túi giấy trong tay:

“Cám ơn Chu tổng, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước, Chu tổng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”

“Đứng lại."

Bước chân của Nguyễn Tinh Vãn dừng lại tại chỗ.

Chu Từ Thâm nhẹ nhàng ngước mắt:

"Không phải cô nên giải thích cho tôi biết chuyện về đồ bên trong chiếc túi hay sao?"

Thân thể Nguyễn Tinh Vãn có chút cứng nhắc, không hề thay đổi sắc mặt, nói ra lời nói dối đã chuẩn bị từ sáng nay:

“Sam Sam không phải đang chuẩn bị mang thai sao? Tôi thân là mẹ đỡ đầu tương lai của đứa trẻ, việc tôi mua những thứ này là chuyện rất bình thường không phải sao? "

Hợp lý và có cơ sở, trước sau ăn ý.

Bản thân cô cũng tin vào điều đó luôn rồi.

Chu Từ Thâm cười lạnh:


"Nguyễn Tinh Vãn, em thật sự cho rằng tôi là kẻ ngốc sao?"

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy nhịp tim mình lỡ mất vài nhịp.

Cô cố gắng duy trì nụ cười:

“Những gì tôi nói đều là sự thật, nếu Chu tổng không tin thì tôi cũng không còn cách nào khác.”

Chu Từ Thâm không nói gì.

Trong lòng của Nguyễn Tinh Vãn cảm giác đang rất bồn chồn, Không biết anh đã nghi ngờ tới mức độ nào rồi, cũng không dám mở miệng nói lung tung.

Mà nhìn vẻ mặt của Chu Từ Thâm, cũng sẽ không định ăn tươi nuốt sống cô, mà trông có vẻ như có một vài lời khó nói ra.

Không biết đã qua bao lâu, Chu Từ Thâm mới chậm rãi nói:

"Nguyễn Tinh Vãn, có phải em muốn có một đứa con không?"

Khi biết rõ anh và Thư Tư Vi không có bất kì mối quan hệ gì, Thư Tư Vi cũng không hề có thai, cô vẫn nhất quyết đòi ly hôn với anh, cô thậm chí còn nói dối về việc mình có thai để chọc giận anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện