Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, đứng dậy nói:

"Xem tivi của cậu đi."

Xuống tới bên dưới toà nhà, Nguyễn Tinh Vãn đi tới hiệu thuốc mua đồ xong, lại đi tới siêu thị bên cạnh.

Sau khi mua mấy thứ Bùi Sam Sam cần xong, cô nhìn thấy dãy băng vệ sinh trước mặt, đột nhiên nhớ tới cô hình như gần hai tháng chưa tới rồi.

Từ sau lần xảy thai ba năm trước, kinh nguyệt của cô vẫn luôn không đều, thường xuyên hai ba tháng mới tới một lần.

Có điều chắc cũng sắp tới rồi.

Vì để phòng ngộ nhỡ, Nguyễn Tinh Vãn lại lấy thêm mấy gói.

Tính tiền xong, đang muốn rời đi, một người phụ nữ đi từ ngoài cửa bước vào, đụng thẳng lên vai cô, làm rơi túi đồ trên tay cô không nói, còn phủi phủi quần áo của mình, ghét bỏ nói:

"Cô không có mắt à?"

Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu nhìn cô ta, trong mắt nhiều hơn mấy phần lạnh lẽo:

"Lâu như vậy rồi cô vẫn chưa học xong cách đi đường à?"

Ánh mắt Chu An An quét về phía cô, vẻ mặt đường hoàng hống hách nhiều hơn mấy phần khinh thường:

"Là cô à, muộn thế rồi cô ở đây làm cái gì, chắc không phải nhân lúc anh họ tôi không ở dây, ra ngoài vụng trộm với người khác chứ?"

Nguyễn Tinh Vãn lười để ý cô ta, xoay người nhặt túi đồ trên đất lên, bình thản nói:

"Chu An An, nếu cô đã chạy sang nước ngoài rồi, thì không nên quay về. Cô có lẽ còn chưa biết, con người tôi ấy à, không chỉ lòng dạ ác độc, còn có thù tất báo."


Nghe vậy, sắc mặt Chu An An hơi thay đổi, không nhịn được lùi về sau hai bước:

"Cô muốn làm gì?"

Nguyễn Tinh Vãn nhướng mày:

"Cũng không có gì, có điều cô tốt nhất cả đời này đừng có con, nếu không cô phải coi chừng tôi bất cứ lúc nào...."

Nói xong, tầm mắt của Nguyễn Tinh Vãn điềm nhiên như không quét lên người cô ta hai cái.

Mặc dù cách Chu An An mang thai còn rất xa, nhưng cũng bị ánh mắt của cô dọa sợ không nhẹ:

"Cô cái đồ bệnh thần kinh này, cô rốt cuộc có thai hay không chỉ có cô tự mình biết, đừng cho rằng tôi chỉ không cẩn thận đụng phải cô liền có thể vu oan lên người tôi...hơn nữa, anh họ tôi nhất định sẽ ly hôn với cô, đuổi cô ra khỏi nhà họ Chu, cô đừng mơ nhận được thứ gì!"

"Vậy thì cứ thử xem, dù sao tôi cũng không chịu thiệt."

"Bệnh thần kinh."

Chu An An lại mắng một câu xong, xoay người bước nhanh bỏ đi, bóng lưng lộ ra chút chột dạ và căng thẳng.

Sau khi ra khỏi siêu thị, Chu An An lên chiếc Land Rover đậu ở bên đường, vẻ mặt không tốt lắm.

Người đàn ông bên cạnh thản nhiên nói:

"Không phải cô đi mua nước sao?"

Chu An An giống như chỉ chờ anh ta mở miệng, oán giận nói:

"Anh Hoài Kiến, anh còn nhớ lúc trước em từng nói với anh về người phụ nữ lấy cớ giả mang thai để ép anh họ của em kết hôn không? Em thế mà lại gặp cô ta ở đây, thật sự buồn nôn muốn chết."

Quý Hoài Kiến chỉ nói:

"Không mua nước thì đi thôi."

"Anh Hoài Kiến, em...."

Chu An An nói tới một nửa, mới phát hiện ánh mắt của Lý Hoài Kiến dừng ở nơi nào đó bên ngoài xe, cô ta thuận thế nhìn qua, lại không nhìn thấy gì, lúc đang muốn hỏi anh ta có chuyện gì, Quý Hoài Kiến đột nhiên kéo cửa xe chạy ra ngoài.

Chu An An thấy thế, cũng vội vàng chạy theo:

"Anh Hoài Kiến, anh làm sao vậy, anh đang tìm cái gì?"

Quý Hoài Kiến thu hồi suy nghĩ, rũ mắt xuống:

"Không có gì, chắc là nhận nhầm người." Anh vừa nhìn thấy một bóng lưng giống người anh ta ngày nhớ đêm mong.

Chu An An nói: " Vậy chúng ta đi thôi."

Quý Hoài Kiến nói: "An An, tôi gọi xe khác cho cô, tôi còn có chút chuyện, không thể đưa cô về nhà được."

"Nhưng mà rõ ràng anh đã đồng ý với em...."


Quý Hoài Kiến không để ý tới sự quấy nhiễu của cô ta, lấy điện thoại gọi xe:

"Tôi gửi biển số xe cho cô, tôi đi trước đây."

Nói xong, không quan tâm Chu An An ở phía sau hô to, bước nhanh bỏ đi.

.....

Sau khi về tới nhà, Nguyễn Tinh Vãn bỏ mấy thứ vừa mua vào trong tủ lạnh, lại rót một cốc nước đường đỏ cho Bùi Sam Sam đang nửa sống nửa chết nằm trên sô pha.

Bùi Sam Sam nhận lấy cốc, lông mày vì hưng phấn mà nhảy lên, quơ quơ điện thoại với cô:

"Cậu đoán xem ai vừa kết bạn với mình?"

"Siêu trộm Kid hay là cậu bé bút chì Shin?"

"Mình nói nghiêm túc đấy."

Bùi Sam Sam đặt điện thoại trước mặt Nguyễn Tinh Vãn, bên trên chỉ có hai hàng chữ, liền sáng tỏ:

"Tôi là Quý Hoài Kiến."

"Cậu có tin tức của Tinh Vãn không?"

Nguyễn Tinh Vãn nhìn hai tin nhắn này, sửng sốt rất lâu, mãi đến khi điện thoại tối đi.

Một lúc sau, Bùi Sam Sam mới nói:

"Quý Hoài Kiến về nước rồi, anh ta đang tìm cậu khắp nơi, cũng không biết ai cho anh ta phương thức liên hệ của mình, chậc, phải nói với anh ta bây giờ cậu đang ở cùng mình sao? Hay là trực tiếp giao cậu cho anh ta?"

Nguyễn Tinh Vãn vô thức lắc đầu:

"Không cần đâu, tạm thời không cần..."

Nằm trên giường, Nguyễn Tinh Vãn cả đêm không ngủ.


Những suy nghĩ rối loạn kia cứ quanh quẩn trong đầu cô không xóa đi được, mãi đến lúc trời tờ mờ sáng, cô mới mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Nhưng chưa được bao lâu, điện thoại bắt đầu liều mạng vang lên, cô sờ nửa ngày mới kết nối được.

Đầu điện thoại bên kia truyền tới một giọng nam:

"Bà chủ, bên chỗ công ty xảy ra chút chuyện, tốt nhất cô qua xem đi." Người bên kia nói gì Nguyễn Tinh Vãn một chữ cũng không hiểu, mãi đến khi điện thoại cúp được mười mấy phút rồi, cô mới từ từ tỉnh táo lại.

Công ty? Công ty gì?

Nguyễn Tinh Vãn nhìn số vừa gọi đến, là trợ lý của Chu Từ Thâm, Lâm Nam.

Cô buộc tóc, thay quần áo, vội vàng vào nhà tắm rửa mặt xong bắt xe đi tới đó.

Lúc cô tới Chu thị, vừa đúng 12h10p, đang giờ cơm trưa, người qua lại nhiều gấp bội.

Đám người này lúc này tập trung rất đông ở cửa lớn Chu thị, hứng thú bừng bừng xem náo nhiệt.

"Các người dám động vào tôi xem! Tôi là ba vợ của tổng tài các người, có tin tôi bảo nó sa thải các người không?"

"Ôi chao đúng là không được rồi, các người nói với Chu Từ Thâm, cho dù có ly hôn, ít nhất cũng phải chia cho chúng tôi một nửa tài sản."

"Con gái tôi gả cho cậu ta ba năm, cậu ta trái lại thì hay rồi, ly hôn xong một xu cũng không đưa, có còn là đàn ông không!"

Lúc Nguyễn Tinh Vãn tới, đúng lúc nghe được câu cuối cùng này, sắc mặt nhất thời trắng bệch, nỗi nhục nhã trước nay chưa từng có thổi quét cả người cô, hận không thể biến mất ngay tại chỗ.

Ngay tại lúc cô cất bước muốn đi, Lâm Nam không biết đứng cạnh cô từ lúc nào, nhỏ giọng nói:

"Bà chủ, ba cô đã náo loạn ở đây nửa tiếng rồi, tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với Chu thị, Chu tổng bảo cô trong vòng 3 phút phải giải quyết xong chuyện này, nếu không, sẽ trực tiếp báo cảnh sát giải quyết theo luật."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện