Nói xong, cô ấy ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tinh Vãn: "Còn bao lâu nữa thì sinh?"

"Còn 14 tuần nữa."

Bùi Sam Sam tính tính thời gian, đôi mắt nhất thời sáng lên: "Vậy thì chỉ còn hơn 3 tháng nữa thôi!"

Nguyễn Tinh Vãn gật gật đầu, ngày tháng càng lúc càng gần rồi.

Nhưng cảm giác bất an trong lòng cô càng lúc càng mãnh liệt.

Nguyễn Tinh Vãn nói: "Sam Sam, mình muốn rời đi."

Bùi Sam Sam nhất thời chưa kịp phản ứng lại: "Rời đi? Đi đâu?"

"Mình cũng không biết." Nguyễn Tinh Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mình luôn cảm thấy, nếu mình tiếp tục ở lại đây, có thể thuận lợi sinh đứa nhỏ ra không đều là một vấn đề, bất cứ lúc nào cũng lo lắng bị người nhà họ Chu phát hiện thì phải làm sao."

Bùi Sam Sam cau mày nói: "Nhưng cho dù nói thế nào, Chu Từ Thâm cũng là cha của đứa nhỏ, cậu thực sự không để ý chút nào sao?"

"Đứa bé vốn dĩ là mình muốn sinh ra, đối với anh ấy mà nói, căn bản không quan trọng, anh ấy sẽ không quan tâm."

"Tên đàn ông chó má kia cũng quá tuyệt tình rồi, cũng không sợ gặp báo ứng."


Nguyễn Tinh Vãn thu hồi tầm mắt, giọng nói kiên định: "Vì vậy mình nhất định phải đi, đến một nơi mà Chu Từ Thâm và người nhà họ Chu đều không thể tìm ra."

Cơ hội đã ở ngay trước mắt rồi, cô phải chuẩn bị tốt tất cả, mới có thể không bị lộ sơ hở.

Nhà họ Chu.

Chung Nhàn đang ngồi uống trà chiều ở trong vườn hoa, Chu An An đi tới, nhỏ giọng nói: "Dì."

Chung Nhàn nhìn cô ta một cái, đặt cốc trà xuống: "Có chuyện gì."

Chu An An cắn môi: "Chuyện tối qua, chắc dì đã nghe nói rồi phải không?"

Chung Nhàn khẽ cười chế giễu, chuyện tối qua ở dạ tiệc từ thiện đã truyền khắp Nam Thành, lão gia tử cũng vì thế mà tức giận không nhẹ.

"Ta biết cả rồi, con muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi." Chu An An vừa muốn há miệng, lại băn khoăn nhìn người hầu bốn xung quanh.

Chung Nhàn nhàn nhạt nói: "Đều đi xuống cả đi."

Người hầu đáp lại, nhao nhao rời đi.


Chu An An nhỏ giọng nói: "Dì, con muốn Nguyễn Tinh Vãn biến mất mãi mãi, con phải làm thế nào?" "Con là chỉ muốn đứa bé trong bụng nó biến mất, hay là mẹ con nó cùng nhau biến mất?"

Chu An An cắn răng: "Cùng nhau."

Chung Nhàn bật cười: "An An, một người lớn như vậy đột nhiên vô duyên vô cớ xảy ra chuyện, khó tránh khỏi sẽ làm người khác nghi ngờ, con.............."

"Cho nên con mới tìm dì, con tin dì nhất định sẽ có cách, nếu không phải anh họ luôn che chở cô ta, con sớm đã ra tay rồi."

"Con không sợ anh họ con sau khi biết được chân tướng, sẽ tìm con tính sổ sao?"

Nghe vậy, ánh mắt Chu An An có chút hoảng loạn, không quá xác định ý của Chung Nhàn.

Cô ta biết dì cũng không thích Nguyễn Tinh Vãn giống cô ta, cho nên cô ta mới tìm đến bà ta cầu xin.

Chung Nhàn lại nói: "Như vậy đi, An An, ta có thể giúp con, nhưng ta có một điều kiện."

"Cái..........cái gì ạ?"

"Con đi nói với dượng con, chuyện Nguyễn Tinh Vãn mang thai."

Vẻ mặt Chu An An đột nhiên trở nên khủng hoảng: "Không được, anh họ đã nói, chỉ cần con dám nói chuyện này ra ngoài, anh ấy nhất định sẽ không tha cho con."

Sắc mặt Chung Nhàn khôi phục vẻ lạnh lẽo: "Nếu con sợ nó như vậy, vậy ta không giúp con được rồi."

"Nhưng dì ơi............."

"An An, chỉ cần con cắn chết cũng không thừa nhận, ai biết là con nói chứ, cho dù Chu Từ Thâm không kiêng nể gì cả, nó cũng phải nể mặt ta và dượng con, đối xử với con như thế nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện