Sau khi thông khí một lát, cô mới cảm thấy hô hấp của mình ổn định trở lại.

Nhưng đã quá nửa đêm, cô vẫn không thể ngủ được.

Thảo nào Chu Từ Thâm không quan tâm đến đứa bé trong bụng cô. Anh ta sắp kết hôn với Lâm Tri Ý, đợi đến khi họ có con, đó mới thực sự là sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Đứa bé chỉ còn mấy tháng nữa là sinh rồi, Nguyễn Tinh Vẫn thật sự không biết phải làm sao.

Thế lực của Chu Từ Thâm lớn như vậy, còn có nhà họ Chu bên kia nhìn chằm chằm, cô bất luận thế nào cũng không trốn thoát được.

Có điều, nếu sinh con trước khi Chu Từ Thâm kết hôn với Lâm Tri Ý, đó có thể là cơ hội cho cô.

Ngày hôm sau, Chu Từ Thâm vừa mở cửa phòng ngủ, một tờ giấy rơi nhẹ nhàng rơi xuống chân anh.

Chu Từ Thâm quỳ một gối xuống, nhặt tờ giấy lên, sau khi nhìn thấy hình vẽ bên trên, anh cười lạnh một tiếng.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Nguyễn Tinh Vãn, đầu lưỡi liếm môi mỏng, mang tờ giấy vào phòng rồi lại nhanh chóng ra ngoài, dán tờ giấy lên cửa phòng của Nguyễn Tinh Vãn.


...

Bởi vì đêm hôm trước không ngủ được, Nguyễn Tinh Vãn ngủ đến trưa mới thức dậy, cảm thấy cơ thể mệt mỏi.

Cô đẩy cửa ra, vừa ngáp vừa nhìn tờ giấy vốn dán trên cửa phòng Chu Từ Thâm, không biết từ khi nào đã dán trên cửa phòng của cô.

Nguyễn Tinh Vãn dụi mắt, nhận ra con rùa trên tờ giấy đã được người khác vẽ thêm vài nét, vẽ thêm mấy sợi tóc dài, lại vẽ một ngôi sao giữa đầu con rùa.

"..............."

Tên đàn ông chó má này nhất định là có bệnh!

Nguyễn Tinh Vãn bị chọc tức đến tỉnh cả ngủ, vô thức nghĩ đến việc phản kích, nhưng lúc nhấc bút lên cô nhận ra hành động này quá trẻ con, thậm chí đến học sinh cấp một cũng không làm những chuyện vô nghĩa này.

Cô coi tờ giấy thành Chu Từ Thâm, vò thành một cục rồi ném vào thùng rác.

...


Sau bữa ăn, Nguyễn Tinh Vãn vừa đến Thành Quang đã bị Lâm Tư gọi vào văn phòng, cùng với cô còn có Ôn Thiển.

Lâm Tư nói: "Về sự cố xảy ra tại buổi từ thiện hôm qua, chúng tôi đã điều tra rồi, nhưng vì sự việc này ảnh hưởng quá lớn, và đã liên lụy tới cả hai người các cô, vì vậy tôi muốn nghe quan điểm của các cô."

Ôn Thiển lên tiếng đầu tiên: "Là tôi không bảo quản tốt đồ của khách hàng, tôi nên chịu trách nhiệm chính."

Lâm Tư không nói gì, chỉ nhìn Nguyễn Tinh Vãn: "Ruan thì sao?"

"Tôi nghĩ người kia không chỉ có thể lấy đồ trang sức mà Ôn Thiển thiết kế cho cô Lâm, mà còn có thể chính xác biết trong ba món hàng được Thành Quang gửi tới, cái nào là của tôi, từ đó đổi cho nhau, chắc hẳn là nhân viên trong nội bộ tạp chí."

Lâm Tư gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tạp chí có quá nhiều nhân viên, việc điều tra cũng không dễ dàng, có thể sẽ cần một chút thời gian."

Nguyễn Tinh Vãn nói: "Cảm ơn tổng biên tập Lâm, nhưng tôi không có ý định truy cứu tiếp."

"Tại sao?"

Khi câu nói này được nói ra, không chỉ Lâm Tư cảm thấy ngạc nhiên, mà cả Ôn Thiển cũng nhìn sang.

Nguyễn Tinh Vãn cười: "Mục đích chính của người này đơn giản là chỉ muốn làm xấu mặt tôi trong buổi dạ tiệc từ thiện, nhưng cô ta chắc chắn không nghĩ đến Quý Hoài Kiến sẽ giúp tôi làm sáng tỏ, bây giờ cô ta không biết rốt cuộc quan hệ giữa tôi và Quý Hoài Kiến là gì, cũng không biết ngoài camera này ra, còn có dấu vết nào khác bị lộ không, trong lòng chắc chắn vô cùng lo sợ. Nếu tôi điều tra tiếp, cô ta có thể sẽ dùng nhiều cách để đối phó, nhưng nếu tôi không điều tra, cô ta hoàn toàn không biết xuống tay thế nào, ngày nào cũng sẽ lo lắng đề phòng, sống trong sự thấp thỏm và hoang mang."

Nói xong, cô nhìn về phía Ôn Thiển đang cúi đầu bên cạnh, cười càng thêm tươi: "Cô nói xem có đúng không, cô Ôn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện