Chu Từ Thâm chậm rãi đi xuống cầu thang, ngồi lên ghế sofa.

Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh: "Chu tổng đang đe dọa tôi sao?"

"Nếu cảm thấy nghĩ như vậy có thể làm em vui, vậy thì em cứ nghĩ như vậy đi."

"…………"

Tên đàn ông chó chết này nhất định là có vấn đề gì rồi.

Nguyễn Tinh Vãn mím môi, cố gắng giảng đạo lý với anh: "Chu tổng, chắc cô Lâm không biết về mối quan hệ giữa tôi và anh, cũng không biết chúng ta đang sống chung. Nếu cô ấy biết..."

Chu Từ Thâm nhấc mí mắt: "Nếu cô ta biết thì sao?"

Nguyễn Tinh Vãn bị anh ta ngắt lời, nhất thời quên mất điều mình muốn nói.

Chu Từ Thâm lại nói tiếp: "Nguyễn Tinh Vãn, tôi nghĩ em nên giải thích với tôi là tại sao tối nay em lại xuất hiện ở đó, chứ không phải chất vấn tôi về việc tôi sẽ kết hôn với ai."

Ai chất vấn anh chứ?


Rõ ràng là anh muốn một chân đạp hai thuyền.

Nguyễn Tinh Vãn hít một hơi sâu: "Chu tổng, việc hôm nay tôi xuất hiện ở đó vốn không phải ý định của tôi, cô Lâm là khách hàng của tôi, tôi chỉ đến đó để giao hàng thôi. Sau đó có sự cố xảy ra trong phiên đấu giá, tôi mới đi tìm chủ tịch Quý để giải thích."

"Ông ta có nghe em giải thích không?"

"....................Không."

"Giải thích của em có tác dụng không?"

"...............Cũng không."

Chu Từ Thâm nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng: "Vậy em nói cho tôi biết, em đến đó làm gì."

Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc rồi mới nói: "Chu tổng, tác phẩm của tôi xảy ra vấn đề, làm nhà thiết kế, tôi phải chịu trách nhiệm về điều đó, chứ không phải vì giải thích không hiệu quả liền không giải thích nữa."

"Tôi không thấy em chịu trách nhiệm gì cả, chỉ thấy Quý Hoài Kiến vì em mà đối đầu với cha của anh ta."

Giọng nói của Chu Từ Thâm nhẹ nhàng, dường như còn rất thích thú.


Nguyễn Tinh Vãn không nói gì, cô cũng biết hôm nay Quý Hoài Kiến vì cứu cô mà phải chịu áp lực rất lớn.

Chu Từ Thâm tiếp tục nói: "Nguyễn Tinh Vãn, em cảm thấy, dưới tình huống đã liên hôn với nhà họ Chu, nhà họ Quý biết đến sự tồn tại của em, thấy Quý Hoài Kiến vì em mà không màng tất cả, họ sẽ coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra? Bỏ qua em sao?"

Nguyễn Tinh Vãn nhất thời có chút không hiểu: "Ý anh là gì?"

"Ý là, bây giờ kẻ thù của em không chỉ có nhà họ Chu, mà còn có cả nhà họ Quý. Một khi em ra khỏi cánh cửa này, gặp phải chuyện gì sẽ không còn liên quan đến tôi nữa."

Nguyễn Tinh Vãn im lặng vài giây mới bật cười: "Đúng vậy, dù sao từ trước đến nay Chu tổng cũng không có hứng thú lo mấy chuyện này."

Chu Từ Thâm liếm môi mỏng, đôi mắt đen nhìn cô không rời

Anh luôn khinh thường việc giải thích bất kỳ điều gì, người khác nghĩ gì, muốn hiểu lầm thế nào thì cứ việc hiểu lầm.

Chỉ là anh đột nhiên muốn móc trái tim của người phụ nữ không biết tốt xấu này ra xem xem, xem cô rốt cuộc có chút lương tâm nào hay không.

Chu Từ Thâm nói: "Nếu tôi không quan tâm đến em, em nghĩ em có thể đứng ở đây nói chuyện với tôi không?"

Nguyễn Tinh Vãn cười có lệ với anh một cái, không muốn nói nhiều với anh nữa, chỉ nói: "Dù sao đi nữa, anh và cô Lâm đã có hôn ước, vẫn nên tìm thời gian nói rõ với cô ấy. Trong một đoạn hôn nhân, điều quan trọng nhất là thành thật và trách nhiệm."

Chu Từ Thâm nhìn cô một cái: "Ý em là trước đây tôi không đủ thành thật với em, cũng không làm hết trách nhiệm?"

"................"

Câu nói này là anh tự nhận đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện