"Nhưng cho dù là như vậy, tôi cũng không thể quang minh chính đại sinh đứa bé này ra được, phải không?"

Chu Từ Thâm không nói gì, nhưng Nguyễn Tinh Vãn rất rõ ràng câu trả lời của anh.

Loại thích này của anh, chẳng qua chỉ là muốn quan hệ của bọn họ trở về như trước khi ly hôn mà thôi.

Giống như cô đã đoán trước đó, Chu Từ Thâm chỉ là quen có cô bên cạnh, quen với sự ngoan ngoãn nghe lời của cô, quen với việc mỗi lần trở về biệt thự Tinh Hồ, đều có một người đang đợi anh.

Cho nên nói, thói quen thật sự là một thứ rất đáng sợ.

Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục hỏi: "Vậy Chu tổng có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc anh định xử lý đứa bé trong bụng tôi như thế nào không? Là sống hay chết, anh cho một câu chắc chắn được không?"

Cách mấy giây, Chu Từ Thâm mới nói: "Sinh ra rồi, thì cho đi."

Nguyễn Tinh Vãn đại khái không ngờ tới anh sẽ trả lời như vậy, ngây người một lúc mới nói: "Tiền đề là, trước khi sinh ra, không để nhà họ Chu phát hiện ra đúng không?"

"Phải."

Lần này, Nguyễn Tinh Vãn im lặng thật lâu: "Chu Từ Thâm, mặc dù tôi biết nói ra những lời này có thể là tôi không tự biết thân biết phận, nhưng mà…" Giọng cô có chút nghẹn ngào, "Đây không chỉ là con của một mình tôi, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới việc để đứa bé bình an vô sự đến thế giới này sao."


Vẻ mặt Chu Từ Thâm không đổi, thản nhiên nói: "Tôi cũng đã nói với em rồi, trong vòng hai năm, tôi không định sinh con."

Ban đầu anh cho rằng chỉ cần làm tốt biện pháp phòng tránh thì cô sẽ không mang thai, nhưng không ngờ vẫn xảy ra ngoài ý muốn.

Để đứa bé này vừa sinh ra đã trở thành con rối, chẳng bằng ngăn chặn vấn đề từ gốc rễ.

Nguyễn Tinh Vãn biết một khi Chu Từ Thâm đã quyết định chuyện gì, thì ai nói cũng vô dụng.

Cô hít hít mũi, đôi mắt đỏ hoe nói: "Vậy… Sau khi bị đưa đi, tôi có thể đi thăm nó không?"

"Không thể."

"Nhưng mà…"

Chu Từ Thâm nói: "Nguyễn Tinh Vãn, lúc em biết mình mang thai, thì nên nói cho tôi biết, chứ không phải đợi đến lúc tôi tự mình phát hiện ra. Hơn nữa, người kiên trì sinh đứa bé là em, cho nên bất kể sẽ có hậu quả gì, em đều phải gánh chịu."

Giọng anh lạnh lùng đến thấu xương, giống như chỉ đang nói một chuyện không liên quan gì đến mình.


Mặc dù thỉnh thoảng anh sẽ bộc lộ sự quan tâm của mình với cô, nhưng trong xương cốt anh chính là m.á.u lạnh vô tình.

Điểm này, ai cũng không thay đổi được.

Thấy cô không nói lời nào, Chu Từ Thâm lại nói: "Tôi đã đồng ý với em, sẽ tận lực giúp em giấu diếm chuyện này với nhà họ Chu. Còn nữa, Nguyễn Tinh Vãn, hi vọng em nhớ kỹ một chút, tôi là chồng của em, không phải kẻ thù của em, cũng không phải là loài mãnh thú hung ác gì, cất cái vẻ thù địch của em đi."

Nguyễn Tinh Vãn sửa lại: "Chồng trước."

Chu Từ Thâm cười lạnh một tiếng: "Em cứ coi tôi là kẻ thù đi, cứ như vậy, ai cũng đừng mong sống yên ổn."

"..."

Cách làm của Chu Từ Thâm, cho một cái tát lại thưởng cho một viên kẹo nửa ngọt nửa đắng này, thật sự là quá đáng xấu hổ.

Cô đã không còn sức lực để cãi nhau nữa, anh muốn nói thế nào thì nói.

Nguyễn Tinh Vãn giật giật khóe miệng nói: "Vậy nếu Chu tổng không còn chuyện gì khác, tôi đi ngủ trước đây."

Nói xong, cũng không quan tâm phản ứng của Chu Từ Thâm là gì, Nguyễn Tinh Vãn trực tiếp trở về phòng.

Nhờ phúc của anh, sau khi ồn ào một hồi, bụng cô cũng không còn khó chịu nữa.

Trở về phòng, Nguyễn Tinh Vãn nằm trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà nhưng không tài nào ngủ được, tay khẽ đặt lên bụng.

Đứa nhỏ hình như vừa rồi bị đánh thức, lúc này đang xoay người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện