Chu Từ Thâm cầm điện thoại đứng dậy, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Giang Yến: "Ở đâu?"

...

Nguyễn Tinh Vãn nói mình chỉ đi ngang qua, bảo vệ đương nhiên không thể nào cho cô vào nữa.

Cô chỉ có thể lui ra ngoài cổng chính, tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống.

Nguyễn Tinh Vãn gọi điện thoại cho Lâm Nam, vốn định gọi anh ta xuống lấy đồ lên, nhưng không khéo là điện thoại của Lâm Nam cũng không gọi được.

Gần đây tiết trời nhiệt độ liên tục giảm, ban đêm nhiệt độ càng thấp, chiếc áo khoác mà Nguyễn Tinh Vãn mặc căn bản không chống đỡ nổi gió lạnh thấu xương.

Lúc cô lạnh đến mức dậm chân, quay đầu lại thì thấy Thư Tư Vi từ cổng lớn của Chu thị đi ra.

Ánh mắt Nguyễn Tinh Vãn sững lại, nhìn theo bóng dáng di chuyển của Thư Tư Vi, mãi đến khi nhìn thấy cô ta lên xe mới thu hồi tầm mắt.

Một lúc lâu sau, cô bỗng nhiên cười tự giễu, bảo sao tên đàn ông chó c.h.ế.t kia mỗi đêm đều bận rộn như vậy, thì ra là bận rộn hẹn hò.

Nguyễn Tinh Vãn xoa xoa cái mũi đỏ bừng vì lạnh, đặt hộp giữ nhiệt lên thùng rác bên cạnh.


Đi được hai bước, cô lại quay đầu lại nhấc hộp giữ nhiệt lên.

Dù sao thì, thức ăn là vô tội.

Ăn cứt đi tên đàn ông chó c.h.ế.t kia.

Về đến nhà, Nguyễn Tinh Vãn ngồi trước bàn ăn, hờn dỗi ăn hết số đồ ăn tối nay đã làm, sau đó mới lên lầu ngủ.

Nằm trên giường, cô không khỏi có chút hối hận.

Nguyễn Tinh Vãn sao mày có thể ngốc như vậy chứ, rõ ràng biết tên đàn ông chó c.h.ế.t Chu Từ Thâm kia ghét mày muốn chết, tại sao vẫn luôn bị một số giả dối bên ngoài che mắt?

Tất cả những gì anh làm đều chỉ vì đứa trẻ trong bụng cô mà thôi.

Cho dù anh để cô dọn về ở, cũng không ảnh hưởng đến việc anh ở bên ngoài ve vãn người khác.

Nguyễn Tinh Vãn trở mình trên giường, thế nào cũng không ngủ được.


Nằm đến khoảng ba giờ sáng, cô vẫn cảm thấy bụng no căng, chỉ có thể xuống giường đi lại cho thoải mái.

Nhưng Nguyễn Tinh Vãn không ngờ tới chính là, cô vừa mở cửa phòng ngủ chuẩn bị xuống lầu, cổ tay bỗng nhiên bị người ta siết chặt, ngay sau đó, đôi môi mỏng mang theo mùi rượu in lên, đầu lưỡi nóng bỏng.

Nguyễn Tinh Vãn vừa định giãy giụa, Chu Từ Thâm đã chế trụ hai tay cô giơ lên đỉnh đầu, gắt gao khống chế cô trong lòng.

Cùng lúc đó, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy môi dưới bị cắn rách, đau đến mức cau mày.

Trong nháy mắt, mùi m.á.u tanh lan ra trong khoang miệng.

Sự chống cự kịch liệt của Nguyễn Tinh Vãn khiến Chu Từ Thâm mất đi một nửa hứng thú, anh lui về sau một chút, ngón tay thon dài véo cằm cô, đôi môi mỏng khẽ động, lời nói ra giống như bọc đường phèn: "Lúc lên giường với tôi sao không thấy em phản ứng mạnh như vậy?"

Nguyễn Tinh Vãn vừa tức vừa giận, đỏ mặt nói: "Tôi cũng không ngờ tới Chu tổng vậy mà lại có loại sở thích nửa đêm canh giữ trước cửa của người khác..."

"Em cũng biết tôi đợi em cả đêm?"

Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy anh là kẻ xấu còn tự bênh vực mình, cô đêm hôm khuya khoắt không ngủ làm đồ ăn khuya đội gió lạnh đưa cho anh, còn anh lại ở công ty cùng Thư Tư Vi ân ân ái ái, quấn quýt si mê, anh còn dám chất vấn cô? Da mặt dày thật đấy!

Nguyễn Tinh Vãn không cần suy nghĩ liền nói: "Chu tổng chờ tôi làm gì, chờ khoe khoang với tôi Thư Tư Vi thích anh đến mức c.h.ế.t đi sống lại sao?"

Chu Từ Thâm khựng lại một chút mới nói: "Em nhìn thấy cô ta rồi?"

"Tôi đâu có mù, sao lại không nhìn thấy chứ." Nguyễn Tinh Vãn hít sâu một hơi, "Phiền Chu tổng cho chúng ta chút tôn trọng lẫn nhau được không, vừa mới hẹn hò với Thư Tư Vi xong liền quay về làm loại chuyện cầm thú này với tôi, chẳng lẽ anh không cảm thấy buồn nôn sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện