Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn ngẩn ngơ một lúc mới nói:

"Chết rồi?"

"Đúng vậy, nếu cô Nguyễn muốn nhận tro cốt của ông ấy, vui lòng đến nhà tù Nam Thành trong vòng ba ngày."

"Vâng, cảm ơn."

Đặt điện thoại xuống, Nguyễn Tinh Vãn ngồi trên giường và suy tư một lúc.

Mấy ngày trước, cô vẫn đang nghĩ, nếu có thể, cô không muốn nghe hai chữ ' Nguyễn Quân" trong đời này nữa, nhưng cô không thể ngờ rằng, khi nghe hai chữ ' Nguyễn Quân" lần nữa, lại là để mời cô đến lấy tro cốt.

Khi Nguyễn Tinh Vãn xuống tầng dưới, Chu Từ Thâm đang ngồi trong sân xử lý công việc, còn Lâm Nam đứng bên cạnh anh, sau khi thấy Nguyễn Tinh Vãn đến, Lâm Nam gật đầu nhẹ nhàng về phía cô và rời đi rất tự nhiên.

Nguyễn Tinh Vãn ngồi đối diện với Chu Từ Thâm, sau một hồi suy nghĩ, cô mới nói:

"Chu tổng."

Ánh mắt của Chu Từ Thâm đặt trên máy tính, không nhìn lên:

"Nói đi."

"Việc Nguyễn Quân vào tù, có phải anh xử lý không."

"Liên quan gì tới tôi..................."

Chu Từ Thâm nâng mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt của cô trắng bệch

"Lâm Nam xử lý."

Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng nói:


"Cảm ơn Chu tổng."

Cô biết, nếu không xử lý tốt quả b.o.m hẹn giờ Nguyễn Quân này, thậm chí khi cô đi rồi, ông ta cũng sẽ đi tìm tiểu Thầm.

Không bao giờ kết thúc, không c.h.ế.t không buông.

Chu Từ Tâm gập máy tính lại:

"Em muốn nói gì."

Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:

"Không có gì, tôi chỉ đến đây để cảm ơn Chu tổng một chút."

Nói thì nói thế, có vẻ như Chu Từ Tâm cũng đã giúp đỡ cô khá nhiều trong thời gian cô không biết.

"Chu tổng tiếp tục làm việc đi, tôi đi ra ngoài một chút."

Khi Nguyễn Tinh Vãn rời đi, Lâm Nam nhanh chóng bước vào:

"Chu tổng, vừa mới nhận được tin, nhà tù Nam Thành đêm qua đã xảy ra hỏa hoạn, ba của phu nhân.............. đã tử vong tại chỗ. Bên nhà tù đã liên lạc với phu nhân để nhận tro cốt rồi." Chu Từ Thâm nhẹ nhàng nhăn mày, đứng dậy và nói nhẹ nhàng:

"Biết rồi."

............................

Khi Chu Từ Thâm tìm thấy Nguyễn Tinh Vãn, cô đang nằm dài trên thành đá bên bờ con sông nhỏ hóng gió.

Anh từ từ bước qua, đứng bên cạnh cô.

Nguyễn Tinh Vãn nghe tiếng động liền quay đầu: "Chu tổng?"


Chu Từ Tâm nói:

"Cô đến đây để làm gì."

"Chỉ là.............. đi dạo thôi mà."

Chu Từ Tâm khẽ cười, không nói gì.

Sau một lúc, Nguyễn Tinh Vãn nói:

"Chu tổng, khi nào anh trở về Nam Thành?"

"Ngày mai."

Nguyễn Tinh Vãn chỉ hỏi qua loa, không ngờ rằng sẽ đến nhanh như vậy, cô cảm thấy hơi ngạc nhiên trước câu trả lời đó:

"Ồ."

Trong thời gian này, mỗi ngày cô đều mong anh sẽ ra đi sớm hơn, nhưng khi thực sự nghe anh nói muốn rời đi, cô không hề cảm thấy vui mừng như cô mong đợi.

Sau khi suy nghĩ, Nguyễn Tinh Vãn lại nói:

"Vậy dì Hứa có về cùng anh không?"

"Không."

Cũng đúng thôi, theo tính cách của dì Hứa, có lẽ dì sẽ không quay lại.

"Vậy anh... sau này sẽ đến thăm dì Hứa phải không?"

Chu Từ Tâm nhìn cô:

"Em muốn tôi trả lời em như thế nào."

Nguyễn Tinh Vãn nhấp môi, không nói gì.

Cô cũng không biết cô muốn nghe câu trả lời gì, hơn nữa việc Chu Từ Tâm có trở lại hay không, cũng không liên quan đến cô. Dù cô có hỏi nhiều hơn đi chăng nữa, cũng chỉ là lo chuyện bao đồng mà thôi.

Rất nhanh, âm thanh truyền tới từ phía Chu Từ Thâm:

" Nếu em không muốn đi nhận tro cốt của ông ta, thì cũng có thể không đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện