"Vậy thì anh đừng nói chuyện với tôi nữa."

Chu Từ Thâm cười nhẹ một cái, không biết là cảm thấy cô ấu trĩ, hay là cảm thấy cuộc cãi vã này không ý nghĩa.

Nguyễn Tinh Vãn càng nói càng thấy tủi thân, nước mắt rơi lặng lẽ không ngừng, không thể nào mà kiềm chế được.

Khi cô suy nghĩ về việc rời đi mà không cần quan tâm đ ến tên đàn ông này, anh lại bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía trước và nhẹ nhàng vỗ lòng bàn tay lên lưng cô:

"Được rồi được rồi, là lỗi của tôi, đừng khóc nữa."

Nguyễn Tinh Vãn ở trong lòng anh mà giật mình, không cam lòng nói:

"Là lỗi của anh sao?"

Chu Từ Thâm:

"Đừng có được voi đòi tiên."

"Oh."

Sau khi nghỉ ngơi thêm một đêm, cảm lạnh của Nguyễn Tinh Vãn đã đỡ nhiều.

Tuy nhiên, cũng vì ngủ quá nhiều vào ngày hôm trước, khoảng tám giờ cô đã tỉnh giấc rồi.

Khi Nguyễn Tinh Vãn đi xuống cầu thang, Hứa Nguyệt vừa hay đang chuẩn bị bữa sáng, có lẽ bà không ngờ Nguyễn Tinh Vãn sẽ dậy sớm như vậy:

"Tiểu Nguyễn, chờ một chút nữa, cơm sẽ sớm xong thôi."


"Không sao, dì Hứa, cháu cũng không đói, cháu ra ngoài đi dạo chút ạ."

"Nhớ quay về đúng giờ nhé."

"Dạ."

Gần đây thời tiết cũng đã dần dần trở lạnh, mặc dù có một ít ánh nắng xuyên qua lớp mây, nhưng lại không có cảm giác ấm áp.

Bên cạnh cầu nhỏ đã phủ đầy lá vàng óng ánh, báo hiệu sự đến của mùa thu.

Nguyễn Tinh Vãn đi đường một cách chậm rãi, sau khi vừa quay lại cửa, cô liền bị một người từ phía sau kéo lại.

Cô quay đầu lại:

"Dì Tần?"

Dì Tần nhìn lén vào trong nhà, nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn ra hiệu xuỵt, rồi kéo cô vào nhà mình.

Nhìn thấy vậy, Nguyễn Tinh Vãn không hiểu chuyện hỏi:

"Dì Tần, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Dì Tần đóng cửa mới nói:

"Tiểu Nguyên, dì muốn hỏi cháu, cháu cảm thấy Chu tổng là người như thế nào?"


Như thế nào? Nếu nói về anh, dì Tần có thể chẳng thể nào ngủ được.

Chuyện xấu về tên đàn ông khốn nạn đó, cô nói ba ngày ba đêm cũng không hết.

Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ một chút rồi mới nói:

"Sao dì Tần lại nghĩ ra câu hỏi này?"

Dì Tần nói:

"Cậu ấy là con của dì Hứa, cháu biết đúng không?"

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu.

"Em có thấy chuyện này quá kỳ lạ không? Ở đây vừa hay chuẩn bị phá dỡ và xây mới, dì Hứa lại đột nhiên có một đứa con xuất hiện, mà đứa con đó còn là một kẻ vô hiếu đã không liên lạc với mẹ suốt hai mươi năm."

"Chuyện này.........................."

"Tối qua, dì suy luận cả một đêm, phát hiện có một trò lừa đảo mới gần đây, chuyên đi tìm những người già sống một mình cô đơn và mất tích con cái, giả danh mình để đến lừa đảo tài sản."

Ruan Tinh Vãn: "? "

Dì Tần, dì có phải đang nghĩ quá xa không?

Dì Tần lo lắng không ngớt:

"Nếu không phải thì cháu nghĩ sao? Hai mươi năm không liên lạc, rồi nhìn thấy việc phá dỡ sắp diễn ra, đột nhiên xuất hiện một đứa con lớn như vậy, nhìn cũng thấy không đúng chứ."

"Chờ một chút...................dì Tần, có phải dì đã quên, Chu tổng............... còn có một thân phận là nhà đầu tư không? Anh ấy không nên đến để lừa gạt tiền bồi thường của dì Hứa."

Dì Tần ngớ người một chút, vỗ vào trán mình:

"Cháu nói đúng, ta quên mất còn chuyện đó, chỉ nhớ là bà Hứa bất ngờ có một đứa con. Nhưng vụ này càng kỳ lạ hơn, nếu cậu ấy giàu có như vậy, việc tìm bà Hứa không phải là việc rất đơn giản hay sao? tại sao bao nhiêu năm như vậy cũng không hề xuất hiện nhỉ? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện