Tuy nhiên, tên đàn ông khốn nạn nài suốt chặng đường về luôn có suy nghĩ đặc biệt, nói không chừng quả thật là có suy nghĩ này.

Ngay thời điểm này, Chu Từ Thâm khẽ nhếch đôi môi mỏng, cổ họng phát ra tiếng cười khẽ.

Nguyễn Tinh Vãn: ".................."

Có gì đáng cười chứ!

Chu Từ Thâm nói:

"Đi thôi, tôi đói rồi."

Loay hoay cả nửa ngày, ăn cơm xong mới về đến nhà, Nguyễn Tinh Vãn hoàn toàn không muốn quan tâm đến người đàn ông kia, cô trực tiếp lên lầu đi ngủ.

Nhưng ai ngờ cô vừa nằm xuống giường, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Nguyễn Tinh Vãn cố nhịn cơn giận, đứng dậy ra mở cửa:

"Chu tổng lại có chuyện gì?"

Chu Từ Thâm cầm một cốc nước:

"Uống thuốc."

"Tôi ngủ dậy rồi uống."

"Uống xong rồi ngủ."

"......"


Giọng điệu của Chu Từ Thâm rất mạnh mẽ, dường như nếu cô không uống thuốc ngay, anh có thể ép cô uống vào.

Nguyễn Tinh Vãn nhận lấy cốc nước, chầm chậm bước đến bàn làm việc, đặt cốc xuống, rồi mở gói thuốc mà bác sĩ đã kê, bỏ vào miệng, uống vài ngụm nước nuốt xuống.

Sau khi uống thuốc xong, Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại, phát hiện Chu Từ Thâm đã ngồi trên chiếc ghế đơn trong phòng cô, đặt laptop lên đùi và làm việc.

Nguyễn Tinh Vãn: "? "

Cô không khách sáo nhắc nhở:

"Chu tổng, tôi muốn ngủ rồi."

Chu Từ Thâm không ngẩng đầu lên, giọng điệu thản nhiên:

"Tôi đâu có nói là không cho em ngủ."

Nguyễn Tinh Vãn nghiến răng:

"Cảm ơn Chu tổng đã đặc biệt mang nước cho tôi, tôi đã uống thuốc rồi, Chu tổng có thể rời đi được rồi."

Ngón tay dài của Chu Từ Thâm khựng lại, anh khẽ ngước mắt nhìn cô, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Phong cảnh ở đây không tệ."

Điều này có nghĩa là anh ta không định đi sao?!

Không đợi Nguyễn Tinh Vãn lên tiếng, Chu Từ Thâm lại nói:

"Em không phải nghĩ rằng tôi không quan tâm đến em sao? em cứ ngủ đi, tôi sẽ ở đây với em."


".......................Không phải tôi nói!"

"Đều như nhau cả."

Chu Từ Thâm không mấy quan tâm điều này, chỉ nói:

"Nguyễn Tinh Vãn, tôi không muốn bị người khác nói là không có trách nhiệm vì em. Ngủ đi, tôi không muốn nói lần thứ ba."

Không ngờ người đàn ông này lại khá để ý đến lời người khác nói.

Thôi được, dù sao cô cũng không thể làm gì được anh ta, tốt nhất là bớt tức giận lại.

Nguyễn Tinh Vãn nằm xuống giường, kéo chăn lên quay lưng lại với anh:

"Chu tổng làm ơn đóng rèm lại."

Chu Từ Thâm: "......"

Im lặng một lúc, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng kéo rèm.

Nguyễn Tinh Vãn nằm trên giường, khóe miệng không kìm được khẽ cong lên, ánh sáng tối như thế này, cô muốn xem người đàn ông này sẽ làm việc thế nào, anh ta không thể ngồi đây cả buổi chiều được.

Một lúc lâu sau, trong phòng không có thêm bất cứ tiếng động nào.

Nguyễn Tinh Vãn đã uống thuốc, chưa bao lâu đã bắt đầu buồn ngủ, cô rúc đầu vào gối, dần dần thiếp đi.

Không biết đã bao lâu, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy giường phía sau mình khẽ động, cô ngủ mê man cũng không nhận ra gì, chỉ xoay người lại, theo thói quen ôm lấy thứ gì đó, cảm thấy mát lạnh, rất thoải mái, lại áp sát vào và cọ cọ.

......

Khi Hứa Nguyệt về đến nhà thì trời đã gần tối, bà không thấy Nguyễn Tinh Vãn ở trong sân, nghĩ rằng cô vẫn như mọi khi đang ngủ, liền nấu cơm xong mới lên lầu gọi cô.

Hứa Nguyệt gõ cửa:

"Tiểu Nguyễn, cháu ở trong đó không?"

Nguyễn Tinh Vãn dụi mắt, giọng khàn khàn đáp lại:

"Có, cháu ở đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện