Đây chắc hẳn là nơi mà chủ quầy đã nói đến việc thả đèn, dọc theo bờ sông là một hành lang dài.

Nếu những nơi khác có thể được miêu tả là đông đúc, thì hành lang này hoàn toàn chật ních người.

Nhưng chen chúc ở đây đều là những nam nữ thanh niên trẻ, trong tay cầm một bảng tên, tìm một nơi hợp lí để treo lên.

Nhìn thấy hai cảnh này, Nguyễn Tinh Vãn đoán ra tại sao Chu Từ Thâm lại dẫn cô đến đây.

Vì dự án khu nghỉ dưỡng đang được thảo luận, nên Chu Từ Thâm chắc chắn phải khảo sát thực địa ngành du lịch ở đây, xem có thể mang lại tỷ lệ đặt phòng hay không.

Cô thật là thiếu suy nghĩ, thậm chí còn có khoảnh khắc nghĩ rằng.........................

Nguyễn Tinh Vãn thu lại suy nghĩ, quay đầu lại thấy Chu Từ Thâm đứng bên bờ sông, gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt không biết đang nhìn chiếc đèn nào.

Cô bước tới: “ Chu tổng...........................…”

“Nguyễn Tinh Vãn.”

Chu Từ Thâm ngắt lời cô, giọng nói hờ hững,

“Cho em thêm một cơ hội nữa.”

Nguyễn Tinh Vãn nhất thời không phản ứng kịp: “ Hả? ”

Chu Từ Thâm nghiêng đầu nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích, từng chữ từng chữ nói:


“Tái hôn lại với tôi.”

“…......................Vô cùng cảm ơn Chu tổng đã cho tôi cơ hội này, nhưng tôi không cần.”

Chu Từ Thâm lạnh lùng cười khẩy, thu lại ánh mắt:

“Đừng vội trả lời, suy nghĩ kỹ, cơ hội này không có lần thứ hai.”

Nguyễn Tinh Vãn im lặng một chút, dường như đây không phải lần đầu tiên cô nghe anh nói muốn tái hôn.

Không đợi cô lên tiếng, Chu Từ Thâm tiếp tục:

“Để tránh việc người khác nói, tôi không quan tâm đến em, để em thân nữ nhi một mình phải tha hương cầu thực, không nơi nương tựa.”

“…” Nguyễn Tinh Vãn giật giật khóe miệng

“Chu tổng, đây là hiểu lầm, tôi sẽ tìm dì Tần giải thích lại.”

“Không cần em giải thích.”

Chu Từ Thâm lại nói

“Mặc dù em và tôi đều rõ, người không chịu trách nhiệm, bỏ đi không nói lời nào là ai.”

Nguyễn Tinh Vãn biết mình có lỗi, cười khô khan hai tiếng, không nói gì.


Sau một lúc, Chu Từ Thâm tiếp tục:

“Tôi cho em đủ thời gian để suy nghĩ, trước khi tôi rời đi hãy cho tôi câu trả lời.”

Trên đường về, Nguyễn Tinh Vãn rất tự giác không nói gì.

Loại lý thuyết ngang ngược này, có lẽ chỉ Chu Từ Thâm mới có thể nói ra một cách hùng hồn như vậy.

Về đến nhà, Nguyễn Tinh Vãn khẽ nói:

“Chu tổng, tôi lên lầu ngủ trước đây.”

Chu Từ Thâm dường như không muốn nói thêm một chữ, chỉ lạnh lùng ừ một tiếng.

Thái độ này mới là con người thật của anh.

Về phòng, Nguyễn Tinh Vãn khóa cửa thật chặt, lấy quần áo vào phòng tắm.

Hôm nay cô không ngủ trưa, lại đi cùng Chu Từ Thâm đến nhiều nơi như vậy, bây giờ chỉ muốn tắm xong là nằm lên giường ngay.

Nhưng không ngờ, đang tắm giữa chừng, đèn trên đầu đột nhiên tắt.

Vài giây sau, nước cũng bắt đầu lạnh ngắt.

Nguyễn Tinh Vãn lập tức tắt nước, trong bóng tối mò lấy khăn, quấn quanh tóc, rồi từ từ mặc quần áo vào, mới mở cửa sổ nhìn ra ngoài.

Quả nhiên, cả con phố đều mất điện.

Phố An Kiều Trường không chỉ là phố cổ, hệ thống điện cũng cũ kỹ, trước đây thường hay mất điện, nhưng chủ yếu là ban ngày, không ảnh hưởng nhiều, hơn nữa cũng nhanh chóng được sửa chữa.

Đây là lần đầu tiên từ khi Nguyễn Tinh Vãn chuyển đến bị mất điện vào buổi tối.

Cô ra khỏi phòng tắm, sau một hồi đụng đầu va chạm, cuối cùng cũng mò được điện thoại trên bàn, bật đèn pin, từ từ đi xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện