Có người không nhịn được nhỏ giọng thì thầm:

"Mới vậy mà đã có thai rồi sao? Nhìn không ra tiểu Hàn hành động nhanh ghê.........."

Nguyễn Tinh Vãn lại nói:

" Tôi lấy trà thay rượu kính mọi người."

Thấy vậy, những người khác cũng không tiện nói thêm gì, không khí trong phòng trở nên yên lặng hiếm thấy.

Đúng lúc này, một giọng nam lạnh lùng vang lên:

"Tôi nghe nói bố mẹ tổ trưởng Hàn đều là giáo viên?"

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn suýt chút nữa phun cả ngụm trà vừa uống ra.

Hàn Vũ không hiểu sao mình lại được nhà đầu tư này để ý đến, liền liên tục gật đầu:

" Đúng, đúng vậy, nhưng bố mẹ tôi đều ở quê, họ đã dạy học cả nửa đời người rồi."

Chu Từ Thâm thản nhiên nói:

" Giáo viên rất là tốt, chắc chắn đều đào tạo ra những nhân tài như tổ trưởng Hàn, dám hi sinh vì người khác, rộng lượng, khẳng khái, không vụ lợi, trụ cột quốc gia."

Hàn Vũ quá căng thẳng, hoàn toàn không nhận ra lời của anh có ý gì, chỉ biết là anh đang khen mình, liền ngượng ngùng nói:

" không dám, không dám, Chu tổng quá khen rồi."

Chu Từ Thâm khẽ nhếch môi cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào ly rượu trước mặt:

"Không cần khiêm tốn đâu, cậu xứng đáng nhận được lời khen đó, cô Nguyễn, cô thấy sao? "


Nguyễn Tinh Vãn:

".........................."

Biết ngay tên đàn ông khốn nạn này sẽ ở đây chờ cô mà. . Truyện Dị Giới

Nguyễn Tinh Vãn bình tĩnh nói:

" Hàn Vũ tuổi trẻ tài cao, đúng là tốt hơn nhiều so với một số người giả bộ đạo mạo, chuyên quyền lấn át kẻ yếu. "

Sau lời nói của cô, cả phòng lại lần nữa chìm vào im lặng.

So với sự im lặng trước đây, giờ có thể nói là sự tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Mặc dù cô không chỉ đích danh ai, nhưng những mô tả này không thích hợp nói ra trong hoàn cảnh này chút nào!

Khi mọi người đều nín thở, nghĩ rằng Chu Từ Thâm sẽ nổi giận, nhưng anh lại chỉ mỉm cười:

"Cô Nguyễn thật là xinh đẹp, đáng tiếc là cái miệng không biết ăn nói." Nguyễn Tinh Vãn đáp:

"Cảm ơn Chu tổng đã khen."

Mọi người:

".................................."

Cô ấy thật sự phớt lờ nửa câu sau của tổng giám đốc Chu sao? Tâm lý phải mạnh mẽ thế nào mới chịu nổi những lời đó?!

Thấy không khí càng lúc càng căng thẳng, có lãnh đạo cố chịu áp lực, chuyển sang đề tài khác, giải vây cho mọi người.


Uống qua ba lượt, Nguyễn Tinh Vãn thấy mọi người vẫn chưa có ý định rời đi, liền đi vào nhà vệ sinh.

Hàn Vũ thấy vậy cũng lập tức đi theo.

" Tinh Vãn, cũng muộn rồi hay để tôi đưa em về trước."

Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại:

"Anh đi như vậy được không?"

Hàn Vũ gãi đầu:

"Tôi đưa em về rồi quay lại, họ còn chưa kết thúc đâu."

Nguyễn Tinh Vãn cười:

"Không sao, lát nữa tôi tự về được, anh quay lại với họ đi."

Trong tình huống này đúng là không tiện rời đi, Hàn Vũ gật đầu:

"Vậy em về rồi nhớ nhắn tin cho tôi nhé."

"Được."

" Tinh Vãn" Hàn Vũ lại gọi cô

" Vừa rồi trên bàn ăn, em cũng gan thật đấy, không sợ Chu tổng sẽ nổi giận à? "

Nguyễn Tinh Vãn thản nhiên đáp:

"Dù anh ấy có nổi giận thì cũng chỉ mắng tôi vài câu, chẳng lẽ trước mặt bao nhiêu người lại động thủ với tôi sao. Anh cũng đừng lo lắng về chuyện hợp tác, anh ấy luôn coi trọng lợi ích, mấy chuyện nhỏ nhặt này không ảnh hưởng gì đâu."

Hàn Vũ ngạc nhiên:

" Sao em biết "

Nguyễn Tinh Vãn nói:

" Người Kinh doanh mà, ai cũng vậy thôi, anh ấy từ Nam Thành đến đây, chứng tỏ dự án này rất quan trọng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện