“Vậy dì định chuyển đi đâu ạ?”

“Còn chưa biết, bây giờ nhà phát triển mới chỉ đang lên kế hoạch, chờ khi có văn bản cụ thể, thực hiện cũng cần một khoảng thời gian, từ từ xem sao.”

Nguyễn Tinh Vãn cũng rất đau đầu, đứa bé trong bụng ngày càng lớn, đi đâu cũng không tiện. Hứa Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô một cái, tản nhiên nói:

“Nếu cháu không biết đi đâu, thì đi với ta đi.”

Mắt Nguyễn Tinh Vãn sáng lên, ngay lập tức phấn chấn:

“Có được không ạ?”

“Dù sao ta cũng chỉ có một mình, thêm cháu cũng không sao.”

Nguyễn Tinh Vãn cười:

“Cảm ơn dì Hứa.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng từ khi Chu Từ Thâm xuất hiện, cô có cảm giác rằng những ngày tháng yên bình thoải mái sắp rời xa cô.

Lúc này, bên ngoài đường phố náo nhiệt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nguyễn Tinh Vãn vô thức nhìn ra ngoài, qua bức tường leo đầy dây leo, không biết đang nghĩ gì.


Hứa Nguyệt tiện miệng hỏi:

“Muốn ra ngoài xem không?”

Nghe vậy, cô thu lại ánh mắt, cười nhẹ lắc đầu:

“Là người của nhà phát triển đến, không có gì đáng xem.”

Nguyễn Tinh Vãn không muốn đi xem, Hứa Nguyệt lại càng không hứng thú, cô luôn thích yên tĩnh, chưa bao giờ tham gia vào những chuyện náo nhiệt này.

Chẳng bao lâu, tiếng ồn ào bên ngoài dần xa, dì Tần ở nhà bên cạnh đẩy cửa bước vào, trên mặt đầy nụ cười:

“Ôi trời, bà Hứa, Tiểu Nguyễn, hai người sao còn ngồi đây thế, bên ngoài náo nhiệt lắm, hai người cũng ngồi yên được à.”

Nếu Nguyễn Tinh Vãn nhớ không lầm, trước đây nghe nói nơi này sẽ được xây thành khách sạn nghỉ dưỡng, người buồn bã nhất chính là dì Tần, sao bây giờ lại vui vẻ như vậy? Dì Tần cũng ngồi xuống bên bàn, hớn hở nói:

“Nhà đầu tư đến đây trẻ trung lại đẹp trai, còn đẹp hơn cả mấy ngôi sao trên tivi, nếu tôi trẻ lại hai mươi tuổi thì…! Ôi trời, nói ra tôi ngại quá!”

Nguyễn Tinh Vãn:

“................................”

Cô thăm dò hỏi:


“Dì Tần, có phải dì đã quên là anh ta đến để biến căn nhà dì ở mấy chục năm thành khách sạn nghỉ dưỡng không?”

Dì Tần vỗ đùi:

“Đúng rồi, ta quên mất chuyện này. Thôi kệ, thực ra con phố này cũng cũ rồi, chính quyền vài năm trước đã nói đến chuyện quy hoạch, chỉ là chưa đưa ra phương án cụ thể thôi. Dù không phải nhà đầu tư này, thì cũng có nhà đầu tư khác. Nếu là nhà đầu tưu này, tôi còn có thể ngủ ngon hơn một chút.”

Nguyễn Tinh Vãn mím môi, nhịn không nói ra lời sắp thốt ra.

Cô muốn nói, dì Tần nếu dì nghe anh ta mở miệng nói chuyện, nửa đêm ngủ ngon cũng sẽ bị tức tới mức tỉnh giấc.

Dì Tần lại nói:

“Bà Hứa, bà định chuyển đi đâu? bà La, bà Triệu bọn họ đều chuẩn bị về ở với con trai rồi, nhưng con trai tôi thì lại lấy một người vợ keo kiệt, tôi không muốn sống cùng họ, hay là chúng ta vẫn làm hàng xóm nhé?”

“Được chứ.”

Nghe câu trả lời của Hứa Nguyệt, dì Tần yên tâm hơn, nghĩ nghĩ một chút rồi lại nói:

“Này, nói thật chứ, cô sống ở đây bao năm rồi, chưa bao giờ thấy con trai cô, nó làm gì thế?”

Động tác trên tay Hứa Nguyệt dừng lại, vừa định mở miệng, dì Tần lại nói:

“Đừng có chối nhé, lần trước tôi còn thấy ảnh, trông đẹp trai lắm.”

Hứa Nguyệt thản nhiên nói:

“Nó sống với cha nó.”

Dì Tần biết mình nói sai rồi, ho khan hai tiếng rồi nói:

“Ôi trời, chẳng phải ly hôn thôi sao, có gì to tát đâu, nhưng dù sống với cha nó, cũng nên đến thăm cô chứ, bao nhiêu năm rồi, ít nhất cũng phải hai mươi năm rồi nhỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện