Nhưng không ngờ rằng, sự việc lại có chút vượt ngoài dự liệu của cô.

“Cô Nguyễn, đây là đặc sản mẹ tôi gửi tới, cô và gì Hứa thử xem.”

“Cô Nguyễn, đây là sô cô la mà bạn của tôi mang từ nước ngoài về, tôi không thích ăn đồ ngọt, mọi người là phái nữ chắc chắn sẽ thích.”

“Cô Nguyễn, đây là vé xem phim đơn vị chúng tôi phát, nếu cô có thời gian, tối mai chúng ta cùng đi xem nhé.”

Dù Nguyễn Tinh Vã có chút chưa phản ứng kịp, nhưng cô cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

Sau khi Hàn Vũ rời đi, Nguyễn Tinh Vãn cầm tấm vé quay đầu lại, có chút bối rối.

Hứa Nguyệt ngồi trước bàn đá, đang đan len:

“Đây là lần thứ năm trong hai ngày qua cậu ấy đem đồ đến tặng đúng không?”

“ Hình như là.................................…”

“ Chàng trai này khá tốt, nghe nói bố mẹ đều là giáo viên, cậu ấy lại làm việc ở doanh nghiệp nhà nước, công việc ổn định, có thể dựa được.”

Nguyễn Tinh Vãn ngồi bên cạnh, nhất thời không biết nói gì.

Hứa Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô một cái:

“Không suy nghĩ thử sao?”

Nguyễn Tinh Vãn cười nhẹ:

“Dì Hứa, dì không biết hoàn cảnh của cháu, cháu…..........................”


“Cháu chẳng phải đang mang thai sao, có gì to tát đâu.”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn mở to mắt kinh ngạc:

“Sao dì lại biết ạ?”

“Có gì lạ đâu, ở đây toàn là phụ nữ trung niên đã từng sinh con, ngay ngày đầu tiên cháu đến, mọi người đã biết rồi.”

Hứa Nguyệt tiếp tục:

“Cháu đến đây chính là muốn bắt đầu lại lần nữa, còn quan tâm đến quá khứ nhiều như vậy làm gì. Dì thấy tiểu Hàn thật lòng thích cháu, nếu cháu cũng có tình cảm với cậu ấy, tối mai nhân cơ hội đi xem phim thử hỏi cậu ấy về vấn đề này xem sao. Tình cảm là sự lựa chọn của hai bên, thử bước một bước cũng không sao.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Không có người đàn ông nào có thể chấp nhận chuyện này đâu.”

“Bất kì việc gì cũng đều có ngoại lệ, không thử sao biết được.”

Hứa Nguyệt nói: “Cháu nói rõ ràng những lời trong lòng, để cậu ấy hiểu tại sao cháu lại từ chối, nếu cậu ấy chấp nhận thì sẽ quay lại tìm cháu, không chấp nhận thì cũng tốt, sau này cậu ấy sẽ không đến làm phiền cháu nữa.”

Nguyễn Tinh Vãn:

“..............................”

Đơn giản, thẳng thắn, thực sự là phương pháp trực tiếp và hiệu quả nhất.

Nguyễn Tinh Vãn chưa bao giờ có ý định giấu chuyện mang thai của mình, chỉ là thấy không cần thiết phải nói ra, đến lúc bụng to rồi, mọi người cũng sẽ biết thôi.

Nhưng cô không ngờ giữa chừng lại có sự xuất hiện của Hàn Vũ.


Cô suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Ngày mai cháu sẽ nói rõ với anh ấy.”

Hứa Nguyệt cầm đôi tất vừa đan xong lên:

“Như thế nào?” Nguyễn Tinh Vãn lúc này mới phát hiện, hai ngày nay Hứa Nguyệt đan là một đôi tất nhỏ cho trẻ sơ sinh.

....................................

Sáu giờ rưỡi tối ngày hôm sau.

Nguyễn Tinh Vãn mặc váy của Hứa Nguyệt, đứng trước cửa rạp chiếu phim.

Chẳng mấy chốc, Hàn Vũ chạy đến, mồ hôi đầm đìa:

“Xin lỗi, xin lỗi, trên đường tắc xe, tôi chạy bộ đến đây, không muộn chứ?”

Nguyễn Tinh Vãn khẽ cười:

“Không có, phim còn mười phút nữa mới chiếu, vừa kịp.”

Hàn Vũ thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy thì tốt, chúng ta vào trong đi.”

Nguyễn Tinh Vãn lại không nhúc nhích:

“Hàn Vũ, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Có chuyện gì để lát nữa hãy nói, đồng nghiệp tôi nói bộ phim này rất hay.”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:

“Được.”

Đây là lần đầu tiên ngoài Bùi Sam Sam ra, Nguyễn Tinh Vãn đi xem phim một mình với người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện