Chu lão gia giận dữ nói: "Cho dù có con thì sao nào, ta không tin Quý Hoài Kiến cậu ta dám đưa đứa trẻ này về nhận tổ quy tông!"

Lúc này, Chung Nhàn liếc mắt một cái, đột nhiên lên tiếng: "Đúng vậy, dù sao cũng không phải đứa con hoang nào cũng có mệnh tốt như thế."

Liền theo sau, giọng nói của người giúp việc vang lên: "Nhị thiếu gia."

Chu Từ Thâm không mặn không nhạt ừ một tiếng, trên khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai không nhìn ra cảm xúc gì.

Cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh, nhiệt độ cũng trực tiếp giảm xuống.

Thấy Chu Từ Thâm đến, Chu An An cũng không dám khóc nữa, chỉ có thể ngồi ở đó nhỏ giọng thút thít.

Lúc Chu Tuyển Niên xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh im lặng thở dài một hơi: "Từ Thâm, đẩy anh ra vườn hoa đi dạo một lát, đúng lúc anh có mấy lời muốn nói với em."

Đợi tới khi bọn họ rời đi, Chu lão gia mới cau mày nói: "Thời điểm này bà không nên chọc tức nó!"


Chung Nhàn cười lạnh: "Tôi chọc tức ai chứ, chẳng qua chỉ nói lời thật lòng mà thôi."

Nói xong, bà ta lại nhìn về phía Chu An An: "An An, bất luận dưới tình huống gì, tuyệt đối không được coi thường bản lĩnh của một đứa con hoang, có khả năng trong tương lai không xa, nó sẽ cướp đoạt tất cả mọi thứ của con."

Chu An An hoàn toàn không biết chút gì về chuyện cũ của bọn họ, gật gật đầu, càng thêm kiên định quyết tâm loại bỏ Nguyễn Tinh Vãn và đứa con trong bụng cô.

Chỉ chốc lát sau, nhị lão nhà họ Quý dẫn Quý Hoài Kiến tới.

Chu lão gia đập quải trượng xuống đất, kìm nén sự giận dữ nói: "Nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ả phụ nữ kia là ai?"

Quý Hoài Kiến lạnh lùng nhìn về phía Chu An An: "Chuyện gì cũng không có."

"Cậu đừng vội vàng phủ nhận, hôm nay gọi cậu tới không phải là để khởi binh hỏi tội, mà là tìm một biện pháp giải quyết." Cha Quý nặng nề nói: "Tôi tin cách làm người của con trai tôi, loại chuyện này nó sẽ tuyệt đối không làm."


Mẹ Quý nói: "Hoài Kiến, con mau nói rõ ràng, ở giữa có phải có hiểu lầm gì rồi không?"

Chu An An nghe những lời này xong, lập tức đứng dậy, không chịu bỏ qua hô to: "Sao có thể là hiểu lầm được, rõ ràng là chính mắt con nhìn thấy! Bọn họ từng lén lút gặp nhau nhiều lần, hơn nữa anh Hoài Kiến còn khắp nơi bảo vệ người phụ nữ đó!"

Mẹ Quý bất đắc dĩ nói: "An An, loại chuyện này không thể dùng mắt phán đoán, cần có bằng chứng."

"Chứng cứ chính là đứa bé trong bụng cô ta, được, con cũng sẽ không truy cứu nữa, chỉ cần cô ta bỏ đứa bé đi, con sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra."

Quý Hoài Kiến không thể nhịn được nữa: "Chu An An, cô đã xong chưa?"

Nghe vậy, nước mắt Chu An An lập tức rơi xuống: "Mọi người xem đi, anh ấy vẫn còn bảo vệ người phụ nữ kia, nếu anh ấy và cô ta không có quan hệ gì, đứa bé kia không phải của anh ấy, sao anh ấy phải phản ứng lớn như vậy."

Mẹ Quý kéo tay áo Quý Hoài Kiến, cau mày nói: "Hoài Kiến, con đừng kích động, có gì cứ từ từ nói, nếu An An đã nói như vậy, nhất định chính là có người như vậy, con cứ giải thích rõ ràng là được."

"Là một người bạn của con, phải, con thừa nhận con thích cô ấy, nhưng cô ấy đã từ chối con rồi." Quý Hoài Kiến nhìn về phía Chu An An nói: "Đáp án này đã khiến cô hài lòng chưa?"

Chu An An không ngờ anh dám đích thân thừa nhận mình thích Nguyễn Tinh Vãn trước mặt tất cả mọi người, lập tức vừa xấu hổ vừa tức tối nói: "Em chính là biết! Em biết anh thích cô ta, con đàn bà đó rốt cuộc có gì tốt đẹp, khiến anh mê muội đến như vậy, ngay cả anh họ cũng.............."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện