Còn chưa đi được hai bước, Nguyễn Tinh Vãn liền cảm thấy tứ chi mềm nhũn, hai mắt tối sầm. Đúng lúc cô sắp ngất đi, người đàn ông đi phía trước đột nhiên quay lại, bế cô lên và đi vào trong không nói một lời.

Nguyễn Tinh Vãn miễn cưỡng mở mí mắt:

“Tôi không bảo anh ôm tôi..............…”

"Câm miệng."

"Ồ."

….......................

Ở tầng hai, sau khi bác sĩ khám cho Nguyễn Tinh Vãn, anh ta bước tới cửa nói:

“Ngài Chu, bà Chu không sao đâu, đứa bé trong bụng cô ấy cũng không sao, cô ấy chỉ bị hoảng sợ chút thôi, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn."

Chu Từ Thâm liếc nhìn Nguyễn Tinh Vãn đang ngủ trên giường, cau mày nói:

"Sao cô ấy lại như vậy?"

Bác sĩ ho khan:

“Xét theo tình trạng của bà Chu, có lẽ là đã hít phải thuốc mê, hơn nữa..............…” "Hơn nữa cái gì."

"Trong thuốc mê chắc chắn có một lượng nhỏ thành phần kích thích tình dục."

Bác sĩ nhanh chóng nói:

"Nhưng ngài Chu yên tâm, lượng thuốc này rất nhẹ, nếu ông lo lắng sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng, ngày mai có thể đến bệnh viện kiểm tra chi tiết."

Chu Từ Thâm mím môi:


"Biết rồi."

Bác sĩ nói:

“Vậy tôi đi trước nhé.”

"Ừm."

Trước khi rời đi, bác sĩ nhỏ giọng nói:

"Ngài Chu, phụ nữ mang thai sau ba tháng có thể sinh hoạt vợ chồng được, miễn là kiểm soát cường độ vừa phải."

Chu Từ Thâm:

"..........................."

Sau khi bác sĩ rời đi, Chu Từ Thâm đóng cửa lại, đi đến bên giường, đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường.

Nguyễn Tinh Vãn thực ra là chưa hề ngủ say. Khuôn mặt vốn nhợt nhạt của cô bây giờ đỏ bừng không tự nhiên, lông mi không ngừng rung rung, đôi môi đỏ hồng. Yết hầu của Chu Từ Thâm trượt lên trượt xuống, dời tầm mắt đi chỗ khác. Ánh mắt anh rơi trên cổ tay được buộc bằng dải vải của cô, dường như cô đã cố gắng giãy giụa, trên đó mới lưu lại vài vết m.á.u khô.

Anh quay người bước vào phòng tắm, lấy khăn nóng ra, lau m.á.u trên cổ tay cô rồi băng bó vết thương cho cô.

Nguyễn Tinh Vãn không biết từ lúc nào tỉnh lại, lặng lẽ nhìn anh.

Một lúc lâu sau, cô mới nói:

"Chu tổng."

Anh thậm chí không ngẩng đầu lên:

"Nói."


Nguyễn Tinh Vãn mím môi:

“Anh đưa tiền cho Nguyễn Quân à?”

“Đưa em hay đưa ông ta không phải như nhau sao?”

Chu Từ Thâm ném gói giấy sơ cứu vào thùng rác

" Em yên tâm, tôi đã đồng ý với em rằng mọi khoản nợ giữa chúng ta, kể cả của ông ta, sẽ không đòi em nữa đâu.

"Sao anh lại cho ông ta tiền."

Cô biết rằng, cho dù Nguyễn Quân có khốn nạn như vậy, thì Chu Từ Thâm cũng sẽ có cách với ông ta, dựa theo tính cách của anh, mức độ chán ghét của anh đối với cô, theo lý mà nói, anh không thể nào bị Nguyễn Quân uy h.i.ế.p được.

Chu Từ Thâm liếc nhìn cô một cái thật sâu:

“Dùng tiền mua chút bình yên.”

Nguyễn Tinh Vãn thu hồi tầm mắt, nhìn lên trần nhà nói:

“Không ngờ sự bình yên của Chu tổng lại có giá như vậy.”

"Tôi cũng không ngờ rằng, em lại tàn nhẫn đến vậy."

Nguyễn Tinh Vãn biết anh đang ám chỉ cái gì, chỉ bình tĩnh nói:

“Nếu Chu tổng có người mình muốn bảo vệ, sẽ không có cảm nhận như vậy nữa.”

Chu Từ Thâm nhìn bụng cô:

"Bảo vệ? Vậy tối nay nếu tôi muốn đưa em đến bệnh viện, em cũng sẽ đập một lỗ trên đầu tôi à?"

Nguyễn Tinh Vãn:

"..........................................."

Thấy cô không nói gì, Chu Từ Thâm biết mình đã đoán đúng rồi.

Nguyễn Tinh Vãn ho một tiếng, nhìn đi chỗ khác một cách mất tự nhiên.

Loại chuyện này mọi người tự hiểu là được rồi, nói ra làm gì khiến người khác xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện