Trên thực tế, cho dù là Chu Từ Thâm hay Chu An An đi chăng nữa cũng đều là quân cờ của Chu lão gia mà thôi.

Một khi một quân cờ thoát khỏi tầm kiểm soát, ông ta sẽ ngay lập tức sử dụng quân cờ khác để đạt được mục đích của mình.

Sau khi đưa Quý Nhiên trở lại phòng tiệc, Lâm Tri Ý vừa định đi tìm Nguyễn Tinh Vãn thì nhìn thấy Chu An An vẻ mặt khó coi đi tới đi lui.

Cô hỏi:

"Có chuyện gì thế?" Chu An An nghiến răng nghiến lợi nói:

"Người phụ nữ vô liêm sỉ đó vậy mà lại ở đây, cô ta nhất định là biết em và anh Hoài Kiến sắp đính hôn, cố ý tới phá hoại chúng em! Nếu như anh họ không ở đây thì tốt quá rồi, lúc đó em có thể trực tiếp đuổi cô ta ra ngoài."

Lâm Tri ý có chút đăm chiêu hỏi:

“Anh họ của em không phải rất ghét cô ấy sao?”

"Đúng vậy! Nhưng không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì nữa. Anh họ đã cảnh cáo em không được chọc tức cô ta nữa."


Lâm Tri Ý cầm ly rượu lên, thờ ơ nói:

“Có lẽ là vì cô ấy đang mang thai rồi.”

Chu An An đột nhiên mở to mắt:

" Cái gì! Nhưng cô ta......................."

Lâm Tri ý nhẹ giọng nói:

“Trước đây chị từng gặp cô ấy ở bệnh viện khám thai, cũng đã thử thăm dò mấy lần, đoán chừng tám chín phần là mang thai rồi. An An, tạm thời em đừng tiết lộ ra nhé, chị biết cô ấy và anh họ em đã ly hôn rồi, nên không biết đứa trẻ đó rốt cuộc là của ai nữa, hiện tại vẫn chưa được làm rõ.....................”

Lâm Tri Ý nói một cách khéo léo, nhưng ý nghĩa đã được truyền tải, sự hận thù trong nháy mắt dâng lên trên khuôn mặt và đôi mắt của Chu An An.

Người phụ nữ vô liêm sỉ đó gần đây vẫn luôn quấy rầy anh Hoài Kiến, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất định là muốn dùng đứa bé trong bụng để uy h.i.ế.p rồi! Buộc anh Hoài Kiến cưới cô ta trước mặt mọi người! Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra!

Chu An An tức giận quay người đi tìm Nguyễn Tinh Vãn.

Lâm Tri nhìn bóng lưng cô ta rời đi, chậm rãi uống ly rượu trong tay.

Một bên khác, Nguyễn Tinh Vãn vẫn đang chờ tin tức từ Bùi Sam Sam, trong lòng càng ngày càng hoảng sợ và bất an.

Lúc này có người gọi cô: “Cô qua đây, dọn dẹp chỗ này đi.”

Nguyễn Tinh Vãn nhìn sang, thấy một đứa trẻ đang vui đùa chắc chắn đã vô tình chạm vào ly rượu, vết rượu vang đỏ vương vãi khắp nơi trên mặt đất.

Thấy cô không nhúc nhích, người đó lại nói:


"Cô còn đứng đó làm gì vậy? Cô có biết hôm nay những người đến đây là người như thế nào không? Nếu có người trượt chân, cô có chịu trách nhiệm nổi không?"

"Tinh Vãn."

Giọng nói của Quý Hoài Kiến từ bên cạnh truyền đến.

Người vừa rồi còn kiêu ngạo vênh váo, vừa nhìn thấy Quý Hoài Kiến thái độ của hắn liền lập tức thay đổi 180 độ, tiến lên chào hỏi:

"Quý công tử, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là................."

Quý Hoài Kiến nghiêng người liếc hắn một cái, vẻ dịu dàng thường ngày giữa hai lông mày đã sớm không còn nữa, kéo Nguyễn Tinh Vãn ra khỏi tiền sảnh.

Khi đến bên cạnh bể bơi, Quý Hoài Kiến hỏi:

“Tinh Vãn, sao em lại tới đây?”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Em có chút chuyện.”

Cô dừng một chút rồi hỏi:


“Anh muốn đính hôn với Chu An An à?”

Quý Hoài Kiến nhìn thấy liền bật cười:

"Chu Từ Thâm nói cho em biết à?"

Vừa nói, Quý Hoài Kiến vừa nhìn ra một nơi khác, trầm ngâm một lúc lâu mới nói:

“Đối với anh mà nói, nếu như không phải kết hôn với người mà mình thích, thì ở cùng ai cũng không thành vấn đề.”

Nguyễn Tinh Vãn không biết nên nói gì mới tốt:

" Quý Hoài Kiến.........................."

Nếu anh đính hôn với người khác, cô sẽ thành tâm chúc phúc cho họ với góc độ là một người bạn, nhưng cô biết rất rõ Chu An An là người như thế nào, cho nên bất luận là như thế nào, cô vẫn mong Quý Hoài Kiến có thể suy nghĩ cho kĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện