Nguyễn Tinh Vãn mím môi, đưa phong thư qua: "Vậy phiền cô giúp tôi đưa cái này cho anh ta."

Lễ tân đáp: "Thật ngại quá, không thể nhận bất kỳ hình thức quà cáp nào cả."

"Đây không phải quà, là.............."

"Vô cùng xin lỗi cô, quy tắc chính là như vậy, tôi cũng không có cách nào cả."

Nguyễn Tinh Vãn chỉ có thể lại cất phong thư vào trong túi: "Được thôi, làm phiền rồi."

Cô chỉ đành mang củ khoai lang nóng bỏng tay này rời đi.

.................

Tập đoàn Chu Thị, văn phòng tổng tài.

Lâm Nam gõ cửa phòng, tiến vào nói: "Chu tổng, quà sinh nhật của phu nhân chủ tịch đã chuẩn bị xong rồi, anh có muốn xem không?"

Chu Từ Thâm đầu cũng không nâng: "Không cần."

"Vâng."


Lâm Nam trả lời xong, lại không rời đi ngay, mà đứng nguyên tại chỗ, có chút khó xử.

Chu Từ Thâm khẽ nâng mắt: "Còn có chuyện gì?" "Bảo vệ ở tầng 2 bắt được một kẻ lén lén lút lút..............."

Chu Từ Thâm không nói gì nhìn anh ta, vẻ mặt lãnh đạm.

Giống như là đang nói, đến loại việc này còn cần tôi xử lý, vậy cần anh làm cái gì.

Lâm Nam ho một tiếng, tiếp tục nói: "Là ba của bà chủ."

Vẻ mặt Chu Từ Thâm không chút thay đổi, lời nói ra lại nhiễm mấy phần rét lạnh: "Cậu không biết tôi đã ly hôn rồi sao."

Lâm Nam lập tức cảm thấy mồ hôi sau lưng túa ra, không biết anh lại muốn làm gì, vội vàng sửa lời: "Là............ba của cô Nguyễn, ồn ào muốn gặp anh." "Ba cô ấy thì có quan hệ gì với tôi? Bắt được kẻ có hành vi lén lút thì lập tức tống thẳng vào đồn cảnh sát, đạo lý đơn giản như vậy cũng cần tôi phải dạy cậu sao?"

"Vâng, bây giờ tôi sẽ đi."

Rời khỏi văn phòng tổng tài xong, Lâm Nam cảm thấy mình như vừa dạo qua địa ngục một vòng vậy, thật vất vả mới nhặt lại được một cái mạng.

Không biết lần này bà chủ lại đắc tội gì với Chu tổng, hình như tức giận không nhẹ.


Trong văn phòng, Chu Từ Thâm đặt bút máy trong tay xuống, ấn ấn huyệt thái dương.

Một lát sau, điện thoại của anh vang lên, giọng của Giang Yến truyền đến: "Đi uống rượu không?"

"Ở đâu?"

"Hoàng hôn."

..................

Lúc Chu Từ Thâm tới phòng bao, một đám người đang mở rượu vang chúc mừng, anh ngồi vào sô pha, hai chân vắt chéo, thuận miệng hỏi một câu:

"Chuyện gì vậy?"

Giang Yến cầm cốc rượu nói: "Tôi cũng không rõ, hình như vị công tử không nên than kia của nhà họ Diệp sắp khai giảng rồi, ba cậu ta mời không ít người tới chúc mừng."

"Chúc mừng cái gì? Chúc mừng cậu ta lần nào cũng thi được hạng nhất từ dưới đếm lên à?"

Lúc đang nói chuyện, Diệp Thường Châu nhìn thấy Chu Từ Thâm, bưng cốc rượu đi qua, vẻ mặt tươi cười nói: "Không nghĩ tới Chu tổng cũng tới, nào nào nào, cảm ơn Chu tổng đã tới, tôi mời cậu một ly."

Nói xong, ông ta tự mình ngửa đầu uống hết cốc rượu.

Lúc này có người đi qua khoác lên vai Diệp Thường Châu: "Lão Diệp, nghe nói con trai ông vào đại học A à, đúng là rất khá nha."

Nhà họ Diệp là nhà giàu mới nổi, cả nhà đều không có văn hóa, cũng bởi vì vậy mà bị không ít người khinh thường chê cười, nhưng Diệp Thường Châu cố tình lại chỉ có một cậu quý tử bảo bối, thành tích lại nát bét hết thuốc chữa, chung quy cũng không thể cho cậu ta vào lò đào tạo lại được.

Nhưng ngay tại lúc tất cả mọi người đều khinh thường nhà họ, Diệp Thường Châu lại tuyên bố cậu quý tử của ông ta thi được đại học đứng đầu toàn quốc, còn mời không ít người tới chúc mừng việc trọng đại này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện