Nguyễn Tinh Vãn sửng sốt một chút: "Hả? Tôi..........."

"Cần bao nhiêu, một trăm vạn? Hay là hai trăm vạn?"

"Tôi không phải ý đó, tôi chỉ là muốn................."

Chu Từ Thâm ngắt lời cô: "Nguyễn Tinh Vãn, có phải hôm nay tôi cho em ảo giác gì đó, khiến em cảm thấy có thể tìm tôi đòi tiền không?"

Đầu điện thoại bên kia, Nguyễn Tinh Vãn trầm mặc rất lâu, không biết nên nói cái gì.

"Em cũng không phải đứa nhỏ 7, 8 tuổi, đơn thuần không có tâm cơ, chắc sẽ không cho rằng chỉ cần hôn một cái là sẽ đại biểu tôi thích em chứ?"

Chu Từ Thâm lạnh giọng: "Lên giường nhiều lần như vậy, nếu thích đã sớm thích rồi, em cảm thấy thế nào?"

Giọng nói của Nguyễn Tinh Vãn có chút khàn: "Tôi không nghĩ như vậy."

"Em không nghĩ như vậy là tốt nhất, nghĩ cũng vô dụng."

Chu Từ Thâm nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Không tới hai phút, Lâm Nam đang vò đầu bứt tóc nhận được tin nhắn của Chu Từ Thâm, bảo anh ta không cần tìm bạn gái đi cùng nữa.

Này............lại cãi nhau rồi?


.......................

Nguyễn Tinh Vãn nắm điện thoại, ngồi bên cửa sổ rất lâu.

Sở dĩ cô gọi điện thoại, chỉ là muốn hỏi anh tiền của tháng này có thể tạm thời hoãn lại không, tháng sau lại trả.

Nhưng không nghĩ tới tên đàn ông chó má kia giống như ăn phải thuốc nổ vậy, cô một câu cũng chưa nói, anh đã nã pháo bùm bùm, trực tiếp phán cô tử hình.

Cô trừ khi điên rồi mới cảm thấy anh ta thích cô.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Tinh Vãn gọi cho Nguyễn Quân, đúng như dự đoán là không gọi được.

Sau khi gửi cho ông ta một tin nhắn, liền ném điện thoại sang bên cạnh, ôm chăn nhắm mắt lại.

Nguyễn Tinh Vãn ở trong nhà đợi ba ngày, mới nhận được điện thoại của Nguyễn Quân, giọng nói của anh ta có chút vội vàng, kèm với chút vui sướng: "Con gái ngoan à, con nói cho ba tiền có thật không vậy?"

"Ừm, ngày mai ba tới lấy đi."

"Đừng ngày mai nữa, nhà con ở đâu, bây giờ ba sẽ đi tìm con."

Nguyễn Tinh Vãn nói: "Bây giờ con vẫn chưa gom đủ tiền, ngày mai đi, không cần thì thôi."

Nguyễn Quân vội vàng nói: "Được được được, ngày mai thì ngày mai."


Nguyễn Tinh Vãn nói với Nguyễn Quân địa chỉ xong, một chữ vô nghĩa cũng không muốn nói, trực tiếp cúp điện thoại.

Ngày hôm sau, Nguyễn Tinh Vãn vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Nguyễn Thầm đứng ở đó.

Nguyễn Thầm nói: "Em đi cùng chị."

"Vậy em đừng xúc động, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được ra tay với bọn họ."

"Biết rồi."

Đợi đến khi bọn cô tới địa điểm đã hẹn, Tạ Vinh đã dẫn mấy tên đàn em đứng đợi ở đó rồi.

Thấy Nguyễn Tinh Vãn tiến vào, Tạ Vinh đứng dậy nói: "Đem tiền đến rồi chứ?"

Nguyễn Tinh Vãn lấy một tấm thẻ ra: "Ở dây."

Tạ Vinh vươn tay định cầm lấy, cô lại nói: "Đợi đã, còn một người nữa chưa tới."

Tạ Vinh cau mày: "Cô không phải muốn giở trò bịp bợm gì chứ?"

"Bọn tôi có hai người, có thể giở trò gì chứ."

"Được, vậy tôi cho cô mười phút."

Nguyễn Tinh Vãn lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt lạnh nhạt.

Tạ Vinh không nhịn được nhìn cô mấy lần, ba năm trước lúc anh ta tới đòi nợ, liền vô cùng có ấn tượng với cô gái này. Cô xinh đẹp, thông minh, bình tĩnh, vốn có tiền đồ rất rộng mở, chỉ là gặp phải loại ba như Nguyễn Quân, thật đáng tiếc.

Mấy phút sau, cửa bị người đẩy ra, giọng nói hớn hở của Nguyễn Quân truyền tới: "Con gái ngoan, tiền..............."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện