Nguyễn Thầm ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày nói:

"Sao bọn họ lại gọi chị tới đây?"

"Chị là chị gái của em, không gọi chị thì gọi ai?."

Lúc này, một chú cảnh sát cầm cuốn sổ ghi chép đi tới:

“Cô là người giám hộ của Nguyễn Thầm à?”

Nguyễn Tinh Vãn xoay người, gật đầu:

“Tôi là chị gái cậu ấy, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

"Chuyện là như thế này. Nhóm người kia đột nhiên xông vào nơi làm việc của em trai cô, sau đó hai bên xảy ra xung đột, em trai cô bắt đầu đánh nhau với họ."

Cảnh sát lại nói:


" Bây giờ phía các cô muốn giải quyết riêng hay là chuẩn bị khởi kiện."

Nguyễn Thầm bỗng nhiên đứng lên:

“Cứ như vậy đi, không cần kiện cáo.”

Nguyễn Tinh Vãn nói với cảnh sát:

"Thật ngại quá, tôi xin phép nói chuyện với cậu ấy một chút."

Cảnh sát gật đầu rồi rời đi.

Nguyễn Tinh Vãn kéo Nguyễn Thầm sang một bên:

“Tiểu Thầm, đem tất cả sự tình kể rõ lại cho chị xem nào.”

Sau khi Nguyễn Quân lấy hai trăm vạn từ chỗ Chu Từ Thâm, ông ta mỗi ngày đều sống như cá gặp nước, chải mái tóc bóng mượt, tận hưởng những lời khen ngợi của người khác ở khắp mọi nơi, trong lòng lại bắt đầu trở nên bành trướng.

Lúc này có người đã chỉ cho ông ta một con đường kiếm tiền.

Hai trăn vạn căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu của Nguyễn Quân một chút nào, sau khi được người vẽ ra trước mắt là một chiếc bánh với triển vọng không giới hạn, ông ta lập tức đem toàn bộ số tiền có trong tay đầu tư vào đó, nhưng vẫn thiếu mấy chục vạn, ông ta lại đi tìm kẻ cho vay nặng lãi, mời bọn họ cùng nhau nhập hội.

Nhưng đây rõ ràng là một cái bẫy do đối phương giăng ra cho ông ta, sau khi đối phương cầm tiền bỏ chạy, kẻ cho vay nặng lãi đã trực tiếp đến gặp ông ta để đòi nợ.

Nguyễn Quân nhận được tin đồn báo trước liền lập tức bỏ trốn. Những người đó không biết là từ đâu nghe ngóng được thông tin con trai ông ta làm việc ở cửa hàng tiện lợi, nên đã đến yêu cầu Nguyễn Thầm trả tiền.

Đương nhiên, Nguyễn Thầm không có khả năng trả tiền cho bọn chúng, chính vì vậy bọn chúng mới trực tiếp động tay động chân. Nguyễn Tinh Vãn nghe xong, cảm thấy thái dương giật giật. Chẳng trách gần đây cô luôn có dự cảm không tốt........................

Thấy cô im lặng, Nguyễn Thầm nhíu mày nói:


"Chị đừng có lo lắng về vấn đề này, ông ta sống hay c.h.ế.t không liên quan gì đến chúng ta."

"Tiểu tử, không thể nói như vậy, có nợ phải trả đây là đạo lý hiển nhiên, sao có thể không lo lắng được chứ?"

Một giọng nam đột nhiên vang lên từ phía sau, Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại, vô thức nắm lấy cánh tay của Nguyễn Thầm Người đàn ông này chính là người đàn ông đã xông vào nhà họ ba năm trước, ấn tay Nguyễn Thầm, yêu cầu cô đưa ra lựa chọn.

Nguyễn Thầm cũng nhận ra hắn, toàn thân lạnh lẽo, muốn xông về phía trước, lại bị Nguyễn Tinh Vãn ôm chặt.

Tạ Vinh nhìn Nguyễn Tinh Vãn, cười nói:

“Thật trùng hợp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau.

”Nguyễn Tinh Vãn mím chặt môi, không nói gì.

Nguyễn Thầm chặn phía sau Nguyễn Tinh Vãn, vẻ mặt lạnh lùng:

“Ông muốn tiền thì đi mà tìm Nguyễn Quân.”

"Ái chà, tôi còn đang nghĩ là ai mà tính khí nóng nảy vậy? Thì ra là con trai của Nguyễn Quân, ba năm không gặp mà cậu cũng đã cao lớn như thế này rồi à."


Vừa nói hắn vừa nhìn về phía lũ côn đồ phía sau nói:

"Tụi bay mau tới mà xem, đây là nhà vô địch cấp tỉnh của chúng ta, đều đến chung vui chút đi."

Cả đám côn đồ bắt đầu cười phá lên.

Tiếng động ở đây đã thu hút sự chú ý của cảnh sát, một người đàn ông bước tới và nói:

"Mấy người đang làm cái trò gì vậy? nghĩ đây là nơi nào thế hả!"

Tạ Vinh giơ tay vẫy vẫy ra hiệu cho bọn côn đồ đó trật tự lại:

"Sĩ quan cảnh sát đừng tức giận, ở đây chúng tôi có một nhà vô địch cấp tỉnh, mọi người đều đang bày tỏ sự chúc mừng tới cậu ấy."

Tạ Vinh quanh năm cho vay nặng lãi, ở tất cả các đồn cảnh sát lớn trên địa phương đều có hồ sơ. Cảnh sát liếc nhìn hắn ta và cảnh báo:

"Đừng có mà làm loạn, có chuyện gì thì nói đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện