Ở phía sau anh, Lâm Nam lặng lẽ lùi lại mấy bước.

Chu Từ Thâm lại nói:

"Gọi điện thoại cho Chu An An."

Nói xong anh quay người đi về hướng hai người rời đi.

Quý Hoài Kiến chọn một nhà hàng có không gian yên tĩnh, sau khi gọi vài món ăn, hỏi Nguyễn Tinh Vãn:

“Anh nhớ em thích ăn mấy món này, có đúng không?”

Nguyễn Tinh Vãn mím môi, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Cô đã mơ hồ có cảm giác Quý Hoài Kiến ngay sau đó sẽ nói gì rồi, cô đúng là không nên đến.

Sau khi người phục vụ cầm thực đơn rời đi, Quý Hoài Kiến lại nói:

“Tinh Vãn, khoảng thời gian này anh luôn suy nghĩ một việc, anh luôn tự hỏi bản thân mình có tình cảm gì với em, tự hỏi bản thân rằng liệu anh có thể chăm sóc tốt cho em hay không................…”

Nguyễn Tinh Vãn không nhịn được nói:

“Anh Hoài Kiến…”


Quý Hoài Kiến ngắt lời cô:

"Hãy nghe anh nói hết đã. Anh cũng đã tự hỏi bản thân, liệu rằng có để ý việc em đã từng kết hôn hay không. Anh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới có được câu trả lời chắc chắn. Tinh Vãn, anh cũng biết em đang lo lắng điều gì." Anh sẽ không yêu cầu em phải đưa ra bất kỳ lựa chọn nào. Nếu em muốn sinh đứa nhỏ ra, anh hứa sẽ chăm sóc đứa nhỏ như con ruột của mình."

Nguyễn Tinh Vãn bật cười:

" Anh làm như vậy có đáng không?”

"Có đáng hay không không quan trọng, quan trọng là anh chỉ thích em, chúng ta đã bỏ lỡ nhau ba năm, anh không muốn lại tiếp tục bỏ lỡ nhau."

Ba năm trước, lúc Nguyễn Tinh Vãn cần anh ta nhất, anh ta cái gì cũng không biết, nhưng bây giờ, anh ta lại muốn lượm lại những gì đã qua.

Nguyễn Tinh Vãn chậm rãi nói:

“Cho dù là anh không để ý đi chăng nữa, vậy còn ba mẹ anh thì sao, họ cũng không để ý sao?” Cho dù là một gia đình bình thường, cũng không có ba mẹ nào chấp nhận con trai mình ở với một người phụ nữ mang thai con của người đàn ông khác, huống chi Quý gia lại là một gia tộc danh tiếng.

Quý Hoài Kiến lần này đáp lời rất chắc chắn, ôn nhu và mạnh mẽ:

“Phía bọn họ anh sẽ nói chuyện.”

Nguyễn Tinh Vãn cười lắc lắc đầu:

“Chúng ta đã kết thúc rồi, anh thật sự không cần vì em mà làm như vậy đâu.”


"Tinh Vãn, chúng ta vốn là chưa bao giờ kết thúc, chỉ chưa bắt đầu mà thôi."

Một cảm giác chua chát từ sâu trong lòng Nguyễn Tinh Vãn chậm rãi dâng lên, chặn ngay trước lồng ngực.

Quý Hoài Kiến rất tốt bụng, nếu như có thể quay lại ba năm trước, cô vẫn sẽ không chút do dự thích anh như trước.

Nhưng bây giờ, sớm đã cảnh còn người mất rồi.

Họ quay lại ba năm trước, cũng không thể thay đổi được những gì đã xảy ra.

Lúc này, bóng dáng của Chu An An xuất hiện ở cửa nhà hàng, khi cô nhìn thấy Nguyễn Tinh Vãn và Quý Hoài Kiến đang ngồi cùng nhau, m.á.u dồn lên đỉnh đầu, nổi giận đùng đùng bước qua đó, vừa đi được nửa đường, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt cô:

“Cô An An”

Chu An An hiện tại đã đến mức có thể g.i.ế.c cả Thần Phật nếu chặn đường, lập tức nói: "Cút ngay!"

Lâm Nam bước sang một bên nửa bước, nhắc nhở:

"Chu tổng cũng đang ở đây, cô An An nên để ý chừng mực."

Chu An An nắm chặt nắm tay, trong nháy mắt bình tĩnh lại rất nhiều.

Quý Hoài Kiến dạo gần đây tránh mặt cô nhiều như vậy, cô không thể lúc nào cũng như một người phụ nữ đanh đá, điều này sẽ chỉ càng đẩy anh ra xa hơn.

Nhìn thấy Chu An An đã bớt kiêu ngạo hơn lúc mới tới rất nhiều, Lâm Nam mới thở phào nhẹ nhõm, lui vào góc tường.

Lâm Nam nói với người đàn ông đang cúi đầu nhìn thực đơn:

"Chu tổng, đã dặn dò xong rồi ạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện