Edit: Baby Blue
Beta: Cú
Hôm nay Du Khuynh không tăng ca, về đến nhà thấy trống vắng đìu hiu.
Cô đọc sách một lúc, lơ đãng liếc nhìn chiếc túi xách bên bàn.
Phó Ký Trầm tặng túi đến phòng làm việc cô một cách phô trương như vậy có lẽ là để cô xách đi làm, bỏ chiếc túi cô đang dùng hiện tại.
Nói đến “túi tình nhân” với con trai chú chủ nhà, lúc chiều cô đi phòng trà nước có mấy đồng nghiệp nữ bên bộ phận hành chính khen ngợi Tiền Trình ở trước mặt cô.
Nói tìm đàn ông thì phải tìm người tận tâm, hiểu phụ nữ như Tiền Trình vậy.
Giây trước các cô ấy còn khen Tiền Trình, giây sau lại đá lên người Triệu Thụ Quần. Nói những chiếc túi mấy vạn tệ của Tiêu Dĩ Lâm đều là Triệu Thụ Quần mua cho.
Một tuần bảy ngày, mỗi ngày thay một cái, đủ kiểu dáng khác nhau.
Không biết ai chen vào một câu, nói Triệu Thụ Quần đang ầm ĩ với Tiêu Dĩ Lâm, hai người họ ở trên lầu xảy ra tranh chấp bị người khác nghe thấy.
Du Khuynh thu suy nghĩ về, khép sách lấy chiếc túi đó qua cẩn thận xé màng bảo vệ kim loại xuống, sau đó kéo hộc tủ đầu giường chọn phụ kiện tương ứng với màu sắc của nó.
Trước khi ngủ, cô nhận được điện thoại của Phó Ký Trầm.
“Ngày mai mấy giờ dậy?” Đây là câu nói đầu tiên của anh.
Du Khuynh tắt đèn, dựa đầu giường: “Phó tổng à, anh nói xem sao anh lại mất hứng như vậy? Em còn tưởng anh gọi điện thoại là để quan tâm em đấy.”
Phó Ký Trầm châm thuốc: “Hôm nay uống mấy ly nước? Ăn mấy bữa cơm? Ăn no không? Có tăng ca không? Nhớ anh không?”
Du Khuynh đoán, tối nay tâm tình anh không tệ nên nhàn rỗi tán dóc với cô.
“Uống hết tám ly nước, ăn hai bữa cơm, chưa ăn no, không có tăng ca.” Ngừng lại hai giây, “Nhớ anh rồi.”
Trong điện thoại bỗng yên tĩnh.
Chỉ có tiếng sóng biển dạt dào.
Phó Ký Trầm ở trong khách sạn gần biển, anh đang dựa lan can gỗ ngoài trời hút thuốc.
Trước mắt là biển rộng cát vàng, còn có tiếng sóng biển.
Cô đột nhiên nghiêm túc nói nhớ anh như vậy, khiến đáy lòng anh dâng trào một loại cảm giác không diễn tả nỗi.
Lời của Du Khuynh vẫn chưa nói hết, cô nói tiếp: “Anh tin không?”
Phía sau câu “nhớ anh rồi” còn có câu “anh tin không”.
Phó Ký Trầm phả ra một làn khói trắng, bị cảnh đêm xanh thẫm nuốt chửng.
Anh hỏi ngược lại: “Tại sao không tin? Du Khuynh, em nhớ anh thì cứ nói thẳng, chớ khẩu thị tâm phi.”
Du Khuynh “hơ hơ” hai tiếng, chui vào trong chăn, nửa nằm xuống. “Phó tổng, nể tình chiếc túi anh tặng em, em tha thứ cho sự tự luyến của anh.”
Cô hỏi: “Hôm nay anh ra biển à?”
“Chưa, thư ký Phan và Kiều Dương cùng họ đi câu cá. Anh nói anh bị say sóng.”
“Ha ha.” Du Khuynh bật cười ra tiếng.
“Luật sư Du, em đang làm gì thế?”
“Không làm gì hết. Em ngủ rồi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
“Ừm. Chúc em có thể dậy sớm được.”
Phó Ký Trầm gác máy.
Du Khuynh kéo chăn lên cao một chút, chóp mũi ngập đầy mùi hương dễ chịu của chăn cùng với hơi thở của anh.
Nếu như một ngày nào đó, anh biết cô là con gái út của Du gia, không biết anh sẽ có biểu cảm thế nào nữa?
Có lẽ ngay cả suy nghĩ bóp chết mình trên giường anh cũng có.
Hơiii.
Được ngày nào tính ngày đó vậy.
Du Khuynh lấy cái gối dựa sau lưng ra, dịch tới bên của Phó Ký Trầm gối lên gối nằm của anh.
Suy nghĩ một vài chuyện phiền lòng, sau đó ngủ lúc nào không hay.
Năm giờ mười lăm phút sáng, Phó Ký Trầm thức dậy gọi cho Du Khuynh.
Gọi hết hai cuộc, bên này mới bắt máy.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói ngáy ngủ chưa tỉnh: “Có chuyện gì vậy?” Giọng nói mất kiên nhẫn, âm cuối còn kéo thật dài.
“Định khen người miệng nói mỗi ngày năm giờ thức dậy một chút, thế nào, chưa dậy nữa à? Tiền trong tài khoản lại lỗ kha khá rồi phải không?”
“……”
Trong thẻ có hơn hai triệu tệ để dành, Du Khuynh không khỏi buông thả, ý nghĩ dậy sớm kiếm tiền chẳng còn mãnh liệt như vậy nữa.
Trong ống nghe truyền tới tiếng làm nũng lèm bèm không chịu dậy sớm: “Phó Ký Trầm, anh ăn em luôn đi, em chỉ là một con sâu lười biếng, anh là chim con dậy sớm, anh mau ăn em đi, bị ăn rồi thì em không cần dậy sớm nữa.”
Phó Ký Trầm: “…..”
Có lẽ bản thân cô cũng không biết mình đang nói gì.
Mà cô càng không biết, lúc cô tỏ ra đáng thương làm nũng khiến khắp người anh đều ngứa ngáy.
“Du Khuynh, dậy được rồi! Nếu không đến gió Tây Bắc em cũng không có mà hớp!”
Du Khuynh vén chăn ra chống tay ngồi dậy, cả quá trình không mở mắt lần nào.
Cô luôn mất mấy phút nổi nóng khi thức dậy, qua rồi thì thôi.
“Còn chưa dậy?” Phó Ký Trầm lại hỏi.
“Dậy rồi nè!”
Giọng nói trở lại bình thường, cái giọng làm nũng vừa rồi bay sạch hệt như một giấc mộng.
Du Khuynh mở mắt ngó đồng hồ, còn chưa tới năm giờ hai mươi. “Phó Ký Trầm, anh nói xem anh đi công tác mà không thể yên ổn ngủ ngon một giấc sao?”
“Anh sắp ra sân bay, sao mà ngủ?”
Du Khuynh mới dậy nên phản ứng hơi chậm: “Hả?”
Phó Ký Trầm cầm vali lên: “Đến buổi trưa là em có thể nhìn thấy anh rồi.”
Đây là ngày thứ tư anh đi công tác, Du Khuynh cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Thật ra cũng khá chậm.
Cuộc gọi kết thúc, Du Khuynh lấy tốc độ nhanh nhất đi rửa mặt.
Cô rót ly nước rồi tới thư phòng của Phó Ký Trầm đọc sách, còn nghiên cứu hướng đi của thị trường cổ phiếu hôm nay.
Tám giờ rưỡi, cô tới công ty theo giờ bình thường, chỉ mỗi Chương Tiểu Trì ở đấy, cô nàng đang sắp xếp văn kiện.
“Tiểu Khuynh Thành, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
“Cô định ra ngoài à?” Du Khuynh hỏi.
Chương Tiểu Trì gật đầu: “Có một vụ kiện tranh chấp hợp đồng lao động, sáng nay mở phiên tòa.” Cô ấy cầm theo một xấp tài liệu, vẫy vẫy tay: “Bye. Đúng rồi, bàn cô tôi cũng lau xong rồi.”
Lời vừa dứt, bóng cô ấy đã đi tới cửa cấm khu làm việc.
Chương Tiểu Trì không ở đây, Du Khuynh cảm thấy phòng làm việc trở nên vắng vẻ hẳn.
Chín giờ, trong nhóm chat của bộ pháp vụ, quản lí Châu Doãn Lỵ gửi tin nhắn. [Sáng nay không mở họp được rồi, chiều có thời gian sẽ bổ sung sau.]
Sau đó đồng nghiệp khu làm việc bắt đầu trò chuyện, lúc này Du Khuynh mới biết được rằng, công ty nước giải khát Lạc Mông của Tần Mặc Lãnh khởi kiện Đóa Tân, còn như tại sao bị kiện đến giờ vẫn chưa rõ.
Châu Doãn Lỵ phải đi gặp cố vấn tố tụng pháp luật.
Dưới trướng tập đoàn Phó Thị có rất nhiều công ty, ngành nghề cũng nhiều, mỗi ngày đều có đủ loại tranh chấp lớn nhỏ với các công ty.
Không cần họp hành, tiết kiệm được hơn nửa tiếng đồng hồ.
Du Khuynh bắt đầu chỉnh lý hợp đồng.
Điện thoại nội bộ trên bàn reo lên, là Triệu Thụ Quần, bảo cô cùng anh ta đi tới tổng bộ của chuỗi siêu thị cỡ lớn nào đó.
“Buổi sáng quản lí Châu không phân thân được, tôi đã hẹn thời gian với người phụ trách bên đó rồi, cô đi với tôi một chuyến.”
Tuy cô với Triệu Thụ Quần ầm ĩ không vui, nhưng trên công việc Du Khuynh vẫn giữ được lý trí: “Được, tôi lập tức xuống ngay.”
Cô cất hết hợp đồng giấy trên bàn vào tủ rồi tắt máy tính, trước khi đi còn dặn dò đồng nghiệp: “Nếu có lãnh đạo gọi nội tuyến tìm tôi, cứ nói tôi đi với tổng giám bộ tiêu thụ bên Đóa Tân ra ngoài bàn nghiệp vụ rồi.”
“Được, không thành vấn đề.”
Cô cầm túi xách xuống lầu.
Công ty cấp một chiếc xe cho Triệu Thụ Quần, tài xế đã lái xe tới cửa lớn, Triệu Thụ Quần cũng đã ngồi sẵn trong xe rồi, lúc này đẩy cửa xe sau ra cho cô.
“Cám ơn.”
Du Khuynh ngồi vào, đóng cửa lại.
Triệu Thụ Quần đưa hợp đồng cho cô xem: “Đây là hợp đồng do bên họ soạn thảo, mỗi một điều khoản đều rất nghiêm khắc, cô xem xem có chỗ nào cần điều chỉnh hay có thể tranh thủ không.”
Du Khuynh nhận lấy, gật gật đầu.
Đây là chuỗi siêu thị cỡ lớn thứ sáu toàn quốc hợp tác với Đóa Tân, mỗi một nhà đều do đích thân Triệu Thụ Quần lấy được.
Hiện nay các cửa hàng tiện lợi và siêu thị lớn nhỏ trên khắp cả nước, về cơ bản đều có sản phẩm nước giải khát của Đóa Tân.
Đóa Tân có được thành tựu như ngày hôm nay, phần lớn trong đó có công lao của Triệu Thụ Quần.
Nhưng một tổng giám xuất sắc như vậy, trên công việc lại dung túng cho Tiêu Dĩ Lâm một cách không giới hạn như vậy.
“Giám đốc Triệu.”
Triệu Thụ Quần dựa lưng ghế khép mắt dưỡng thần, “Nếu cô định nói chuyện ông chủ Tiền và thương mại Trác Hoa với tôi thì miễn, hôm nay tôi không có thời gian.”
Du Khuynh hiểu rồi, nên không tốn nước bọt nữa.
Con người Triệu Thụ Quần rất thưởng thức Du Khuynh, xinh đẹp lại thông minh.
Sự phân tích mặt lợi hại của cô dành cho bộ tiêu thụ và bộ thị trường rất hợp ý anh ta.
Nhưng đáng tiếc đứng trước quan hệ lợi ích phức tạp mà nói, sự thưởng thức biến thành không đáng giá.
Đối với anh ta mà nói, anh ta cần phải lo cho lợi ích chung cuộc của Đóa Tân nên chẳng cách nào chu toàn mọi phương diện được.
Luôn phải biết cái nào nên giữ cái nào nên từ bỏ.
Mười một giờ trưa, Du Khuynh và Triệu Thụ Quần ra khỏi tổng bộ của siêu thị đó.
Quá trình bàn khá là thuận lợi, đối phương có thành ý hợp tác.
Ngồi lên xe, Triệu Thụ Quần nói một câu: “Hôm nay làm phiền cô rồi.”
Câu cảm ơn này là lời chân thành xuất phát từ đáy lòng.
Vừa rồi lúc gặp luật sư của đối phương, rõ ràng tài ăn nói và độ chuyên nghiệp của Du Khuynh hơn hẳn bên đó, tranh được không ít điều khoản có lợi cho Đóa Tân bọn họ.
Từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, cô không thua Châu Doãn Lỵ, có điều chỉ thiếu sự mài giũa của xã hội, không hiểu dựa theo tình hình, chuyện gì cũng khăng khăng kiên trì giữ nguyên tắc.
Lúc này đường xá đang kẹt xe, xe hơi nửa ngày mới nhích được một chút.
Giờ phút này.
Khu làm việc của bộ pháp luật, Tiêu Dĩ Lâm tới tìm Du Khuynh tính sổ.
Hợp đồng của nhà kinh doanh bên Thiên Tân, tối qua cô ta đã gọi điện cho Châu Doãn Lỵ, Châu Doãn Lỵ nói đã giục Du Khuynh giúp cô ta rồi.
Nhưng Du Khuynh vẫn cắn mãi không buông.
Một tiếng trước, cô ta nhận được điện thoại của nhà kinh doanh Thiên Tân nói nếu bên cô ta đã không có ý hợp tác vậy anh ta chọn Lạc Mông, hợp đồng với Lạc Mông đã ký xong rồi.
Khi ấy, cô ta tức tới run người, suýt chút nữa không cầm chắc điện thoại.
Chỉ bởi vì Du Khuynh đè hợp đồng chính thức của cô ta không cho con dấu, cô ta mất đi một nhà kinh doanh có thực lực.
Cuối cùng bị đối thủ cạnh tranh cướp đi rồi.
Cô ta trực tiếp tìm Du Khuynh nói cho ra nhẽ.
Nào biết, Du Khuynh không ở đấy.
Luật sư khác nói với cô ta, Du Khuynh ra ngoài với tổng giám Triệu bên bộ phận tiêu thụ rồi.
Ha.
Nói sao Du Khuynh lại huênh hoang như vậy, hóa ra là câu dính Triệu Thụ Quần rồi.
Trước kia Triệu Thụ Quần đều là cộng tác với Châu Doãn Lỵ, trước giờ có khi nào qua lại với những luật sư nhỏ bé như vậy bao giờ.
Như lời Triệu Thụ Quần nói, trước giờ anh ta không để ý mấy cô gái trẻ tuổi, trêu chọc không nổi, phiền phức.
Nhưng rốt cuộc vẫn chống đỡ không được trước sự quyến rũ của Du Khuynh, mất hết cả nguyên tắc.
Cũng có thể hiểu được, ngay cả cùng là phụ nữ như cô ta cũng cảm thấy Du Khuynh xinh đẹp, nói chi là đàn ông.
Ai có được mị lực đó chứ?
Chẳng trách Triệu Thụ Quần muốn cắt đứt với cô ta, còn nói bà xã trong nhà phát hiện được gì rồi, thật ra chỉ muốn tìm tình nhân càng trẻ tuổi càng xinh đẹp hơn thôi.
Cô ta đột nhiên nhớ tới, có lần bọn họ có một nhà kinh doanh thuộc khu vực lớn, do giấy tờ không hợp quy tắc nên Triệu Thụ Quần còn đích thân tới đưa thư giải thích rõ tình hình cho Du Khuynh.
Khi ấy cô ta còn khó hiểu, Triệu Thụ Quần sao có thể hạ thấp lòng tự trọng của bản thân đi nể mặt một nhân viên pháp vụ bé nhỏ chứ.
Hóa ra đã manh nha từ lúc đó rồi.
Anh ta dụ dỗ phụ nữ chỉ có mỗi chiêu đó, tặng túi xách.
Nghe nói cái túi Du Khuynh nhận được, tuy không đắt giá nhưng người tặng rất dụng tâm, bây giờ quầy chuyên doanh trong nước đặt không được, chí ít cũng phải đợi tới nửa năm mới lấy được hàng.
Một người đàn ông mà thôi, nếu Du Khuynh muốn lấy đi Triệu Thụ Quần cũng tốt, cô ta không thèm.
Nhưng, không ai được phép làm ảnh hưởng tới lợi ích của cô ta.
Gần mười hai giờ, Du Khuynh và Triệu Thụ Quần mới tới dưới lầu tòa cao ốc.
Du Khuynh bước xuống, xe của Triệu Thụ Quần lái vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Tiếp theo đó là một chiếc Bentley nối đuôi chậm rãi lái vào bãi đỗ xe.
Lúc Du Khuynh đợi thang máy thì nhận được tin nhắn của Phó Ký Trầm: [Hôm nay ra ngoài bàn hợp đồng à?]
Du Khuynh vô thức xoay người, sau lưng chẳng có ai.
Cô gọi điện thoại đi: “Anh vừa nhìn thấy em hả?”
“Ừm.”
Trong thang máy, Du Khuynh nghe thấy tiếng Phó Ký Trầm đóng cửa xe.
Lúc này Du Khuynh mới trả lời câu hỏi trước đó của anh: “Buổi sáng em đi bàn hợp đồng với tổng giám bộ phận tiêu thụ. Chuỗi siêu thị mua với số lượng lớn, bọn em là bên bị động, có điều bàn cũng tàm tạm.”
“Tàm tạm là được rồi.” Giây tiếp theo bỗng chuyển sang đề tài khác: “Chiếc túi đó rất hợp với em.”
“……”
Lượn cả vòng lớn, hóa ra là muốn khen mắt thẩm mỹ của mình tốt.
Xem ra tâm trạng anh không tệ, cô thừa dịp lừa phỉnh anh bữa cơm trưa: “Phó tổng.”
Phó Ký Trầm biết rõ cô đang tính gì: “Không có gì để thương lượng. Phòng làm việc của anh không thể cứ để em dùng làm nơi ăn cơm nữa.”
“Ai bảo em muốn đi ăn ké cơm của anh chứ? Đừng tự mình đa tình nữa.” Du Khuynh luôn có rất nhiều lí do phản bác anh: “Ý em muốn nói là, bao nhiêu ngày không gặp, em sợ em không nhận ra anh nữa.”
Lúc này có đồng nghiệp bộ phận khác đi sang bên này, cũng là đến đợi thang máy.
Du Khuynh cúp điện thoại, sau đó gửi tin nhắn cho Phó Ký Trầm: [Có người tới.]
Phó Ký Trầm không trả lời cô nữa.
Xem ra chỉ có thể tự mình giải quyết bữa trưa thôi.
Đã đến giờ cơm, Du Khuynh không về phòng làm việc nữa mà đi thang máy tới nhà ăn.
Nhà ăn công ty chiếm dụng cả tầng bốn của tòa nhà, tổng cộng có bốn nhà ăn nhân viên và một nhà ăn của lãnh đạo cấp cao.
Nhà ăn của Phó Ký Trầm và các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn nằm ở trên, mỗi người đều có phòng ăn chuyên dụng riêng, thang máy chuyên dụng đi thẳng rồi dừng ngay lầu đó.
Bọn họ căn bản chẳng có cơ hội nhìn thấy Phó Ký Trầm.
Nhưng cũng thỉnh thoảng, Phó Ký Trầm cũng sẽ đến nhà ăn nhân viên ăn cơm, quan tâm tình hình ăn uống của bọn họ một chút.
Thang máy dừng lại, Du Khuynh bước ra đi thẳng về phá nhà ăn số hai cô thường tới.
Đi chưa được mấy bước, phía sau vọng tới giọng nói đầy giận dữ.
“Du Khuynh!”
Du Khuynh quay đầu, là Tiêu Dĩ Lâm cùng với bộ dáng hùng hổ.
Điện thoại cô lại rung lên.
Phó Ký Trầm: [Hôm nay anh tới nhà ăn số hai dùng cơm. Lúc đó em đứng từ xa nhìn một cái xem thử xem em còn nhận ra anh nữa không.]
Beta: Cú
Hôm nay Du Khuynh không tăng ca, về đến nhà thấy trống vắng đìu hiu.
Cô đọc sách một lúc, lơ đãng liếc nhìn chiếc túi xách bên bàn.
Phó Ký Trầm tặng túi đến phòng làm việc cô một cách phô trương như vậy có lẽ là để cô xách đi làm, bỏ chiếc túi cô đang dùng hiện tại.
Nói đến “túi tình nhân” với con trai chú chủ nhà, lúc chiều cô đi phòng trà nước có mấy đồng nghiệp nữ bên bộ phận hành chính khen ngợi Tiền Trình ở trước mặt cô.
Nói tìm đàn ông thì phải tìm người tận tâm, hiểu phụ nữ như Tiền Trình vậy.
Giây trước các cô ấy còn khen Tiền Trình, giây sau lại đá lên người Triệu Thụ Quần. Nói những chiếc túi mấy vạn tệ của Tiêu Dĩ Lâm đều là Triệu Thụ Quần mua cho.
Một tuần bảy ngày, mỗi ngày thay một cái, đủ kiểu dáng khác nhau.
Không biết ai chen vào một câu, nói Triệu Thụ Quần đang ầm ĩ với Tiêu Dĩ Lâm, hai người họ ở trên lầu xảy ra tranh chấp bị người khác nghe thấy.
Du Khuynh thu suy nghĩ về, khép sách lấy chiếc túi đó qua cẩn thận xé màng bảo vệ kim loại xuống, sau đó kéo hộc tủ đầu giường chọn phụ kiện tương ứng với màu sắc của nó.
Trước khi ngủ, cô nhận được điện thoại của Phó Ký Trầm.
“Ngày mai mấy giờ dậy?” Đây là câu nói đầu tiên của anh.
Du Khuynh tắt đèn, dựa đầu giường: “Phó tổng à, anh nói xem sao anh lại mất hứng như vậy? Em còn tưởng anh gọi điện thoại là để quan tâm em đấy.”
Phó Ký Trầm châm thuốc: “Hôm nay uống mấy ly nước? Ăn mấy bữa cơm? Ăn no không? Có tăng ca không? Nhớ anh không?”
Du Khuynh đoán, tối nay tâm tình anh không tệ nên nhàn rỗi tán dóc với cô.
“Uống hết tám ly nước, ăn hai bữa cơm, chưa ăn no, không có tăng ca.” Ngừng lại hai giây, “Nhớ anh rồi.”
Trong điện thoại bỗng yên tĩnh.
Chỉ có tiếng sóng biển dạt dào.
Phó Ký Trầm ở trong khách sạn gần biển, anh đang dựa lan can gỗ ngoài trời hút thuốc.
Trước mắt là biển rộng cát vàng, còn có tiếng sóng biển.
Cô đột nhiên nghiêm túc nói nhớ anh như vậy, khiến đáy lòng anh dâng trào một loại cảm giác không diễn tả nỗi.
Lời của Du Khuynh vẫn chưa nói hết, cô nói tiếp: “Anh tin không?”
Phía sau câu “nhớ anh rồi” còn có câu “anh tin không”.
Phó Ký Trầm phả ra một làn khói trắng, bị cảnh đêm xanh thẫm nuốt chửng.
Anh hỏi ngược lại: “Tại sao không tin? Du Khuynh, em nhớ anh thì cứ nói thẳng, chớ khẩu thị tâm phi.”
Du Khuynh “hơ hơ” hai tiếng, chui vào trong chăn, nửa nằm xuống. “Phó tổng, nể tình chiếc túi anh tặng em, em tha thứ cho sự tự luyến của anh.”
Cô hỏi: “Hôm nay anh ra biển à?”
“Chưa, thư ký Phan và Kiều Dương cùng họ đi câu cá. Anh nói anh bị say sóng.”
“Ha ha.” Du Khuynh bật cười ra tiếng.
“Luật sư Du, em đang làm gì thế?”
“Không làm gì hết. Em ngủ rồi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
“Ừm. Chúc em có thể dậy sớm được.”
Phó Ký Trầm gác máy.
Du Khuynh kéo chăn lên cao một chút, chóp mũi ngập đầy mùi hương dễ chịu của chăn cùng với hơi thở của anh.
Nếu như một ngày nào đó, anh biết cô là con gái út của Du gia, không biết anh sẽ có biểu cảm thế nào nữa?
Có lẽ ngay cả suy nghĩ bóp chết mình trên giường anh cũng có.
Hơiii.
Được ngày nào tính ngày đó vậy.
Du Khuynh lấy cái gối dựa sau lưng ra, dịch tới bên của Phó Ký Trầm gối lên gối nằm của anh.
Suy nghĩ một vài chuyện phiền lòng, sau đó ngủ lúc nào không hay.
Năm giờ mười lăm phút sáng, Phó Ký Trầm thức dậy gọi cho Du Khuynh.
Gọi hết hai cuộc, bên này mới bắt máy.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói ngáy ngủ chưa tỉnh: “Có chuyện gì vậy?” Giọng nói mất kiên nhẫn, âm cuối còn kéo thật dài.
“Định khen người miệng nói mỗi ngày năm giờ thức dậy một chút, thế nào, chưa dậy nữa à? Tiền trong tài khoản lại lỗ kha khá rồi phải không?”
“……”
Trong thẻ có hơn hai triệu tệ để dành, Du Khuynh không khỏi buông thả, ý nghĩ dậy sớm kiếm tiền chẳng còn mãnh liệt như vậy nữa.
Trong ống nghe truyền tới tiếng làm nũng lèm bèm không chịu dậy sớm: “Phó Ký Trầm, anh ăn em luôn đi, em chỉ là một con sâu lười biếng, anh là chim con dậy sớm, anh mau ăn em đi, bị ăn rồi thì em không cần dậy sớm nữa.”
Phó Ký Trầm: “…..”
Có lẽ bản thân cô cũng không biết mình đang nói gì.
Mà cô càng không biết, lúc cô tỏ ra đáng thương làm nũng khiến khắp người anh đều ngứa ngáy.
“Du Khuynh, dậy được rồi! Nếu không đến gió Tây Bắc em cũng không có mà hớp!”
Du Khuynh vén chăn ra chống tay ngồi dậy, cả quá trình không mở mắt lần nào.
Cô luôn mất mấy phút nổi nóng khi thức dậy, qua rồi thì thôi.
“Còn chưa dậy?” Phó Ký Trầm lại hỏi.
“Dậy rồi nè!”
Giọng nói trở lại bình thường, cái giọng làm nũng vừa rồi bay sạch hệt như một giấc mộng.
Du Khuynh mở mắt ngó đồng hồ, còn chưa tới năm giờ hai mươi. “Phó Ký Trầm, anh nói xem anh đi công tác mà không thể yên ổn ngủ ngon một giấc sao?”
“Anh sắp ra sân bay, sao mà ngủ?”
Du Khuynh mới dậy nên phản ứng hơi chậm: “Hả?”
Phó Ký Trầm cầm vali lên: “Đến buổi trưa là em có thể nhìn thấy anh rồi.”
Đây là ngày thứ tư anh đi công tác, Du Khuynh cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Thật ra cũng khá chậm.
Cuộc gọi kết thúc, Du Khuynh lấy tốc độ nhanh nhất đi rửa mặt.
Cô rót ly nước rồi tới thư phòng của Phó Ký Trầm đọc sách, còn nghiên cứu hướng đi của thị trường cổ phiếu hôm nay.
Tám giờ rưỡi, cô tới công ty theo giờ bình thường, chỉ mỗi Chương Tiểu Trì ở đấy, cô nàng đang sắp xếp văn kiện.
“Tiểu Khuynh Thành, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
“Cô định ra ngoài à?” Du Khuynh hỏi.
Chương Tiểu Trì gật đầu: “Có một vụ kiện tranh chấp hợp đồng lao động, sáng nay mở phiên tòa.” Cô ấy cầm theo một xấp tài liệu, vẫy vẫy tay: “Bye. Đúng rồi, bàn cô tôi cũng lau xong rồi.”
Lời vừa dứt, bóng cô ấy đã đi tới cửa cấm khu làm việc.
Chương Tiểu Trì không ở đây, Du Khuynh cảm thấy phòng làm việc trở nên vắng vẻ hẳn.
Chín giờ, trong nhóm chat của bộ pháp vụ, quản lí Châu Doãn Lỵ gửi tin nhắn. [Sáng nay không mở họp được rồi, chiều có thời gian sẽ bổ sung sau.]
Sau đó đồng nghiệp khu làm việc bắt đầu trò chuyện, lúc này Du Khuynh mới biết được rằng, công ty nước giải khát Lạc Mông của Tần Mặc Lãnh khởi kiện Đóa Tân, còn như tại sao bị kiện đến giờ vẫn chưa rõ.
Châu Doãn Lỵ phải đi gặp cố vấn tố tụng pháp luật.
Dưới trướng tập đoàn Phó Thị có rất nhiều công ty, ngành nghề cũng nhiều, mỗi ngày đều có đủ loại tranh chấp lớn nhỏ với các công ty.
Không cần họp hành, tiết kiệm được hơn nửa tiếng đồng hồ.
Du Khuynh bắt đầu chỉnh lý hợp đồng.
Điện thoại nội bộ trên bàn reo lên, là Triệu Thụ Quần, bảo cô cùng anh ta đi tới tổng bộ của chuỗi siêu thị cỡ lớn nào đó.
“Buổi sáng quản lí Châu không phân thân được, tôi đã hẹn thời gian với người phụ trách bên đó rồi, cô đi với tôi một chuyến.”
Tuy cô với Triệu Thụ Quần ầm ĩ không vui, nhưng trên công việc Du Khuynh vẫn giữ được lý trí: “Được, tôi lập tức xuống ngay.”
Cô cất hết hợp đồng giấy trên bàn vào tủ rồi tắt máy tính, trước khi đi còn dặn dò đồng nghiệp: “Nếu có lãnh đạo gọi nội tuyến tìm tôi, cứ nói tôi đi với tổng giám bộ tiêu thụ bên Đóa Tân ra ngoài bàn nghiệp vụ rồi.”
“Được, không thành vấn đề.”
Cô cầm túi xách xuống lầu.
Công ty cấp một chiếc xe cho Triệu Thụ Quần, tài xế đã lái xe tới cửa lớn, Triệu Thụ Quần cũng đã ngồi sẵn trong xe rồi, lúc này đẩy cửa xe sau ra cho cô.
“Cám ơn.”
Du Khuynh ngồi vào, đóng cửa lại.
Triệu Thụ Quần đưa hợp đồng cho cô xem: “Đây là hợp đồng do bên họ soạn thảo, mỗi một điều khoản đều rất nghiêm khắc, cô xem xem có chỗ nào cần điều chỉnh hay có thể tranh thủ không.”
Du Khuynh nhận lấy, gật gật đầu.
Đây là chuỗi siêu thị cỡ lớn thứ sáu toàn quốc hợp tác với Đóa Tân, mỗi một nhà đều do đích thân Triệu Thụ Quần lấy được.
Hiện nay các cửa hàng tiện lợi và siêu thị lớn nhỏ trên khắp cả nước, về cơ bản đều có sản phẩm nước giải khát của Đóa Tân.
Đóa Tân có được thành tựu như ngày hôm nay, phần lớn trong đó có công lao của Triệu Thụ Quần.
Nhưng một tổng giám xuất sắc như vậy, trên công việc lại dung túng cho Tiêu Dĩ Lâm một cách không giới hạn như vậy.
“Giám đốc Triệu.”
Triệu Thụ Quần dựa lưng ghế khép mắt dưỡng thần, “Nếu cô định nói chuyện ông chủ Tiền và thương mại Trác Hoa với tôi thì miễn, hôm nay tôi không có thời gian.”
Du Khuynh hiểu rồi, nên không tốn nước bọt nữa.
Con người Triệu Thụ Quần rất thưởng thức Du Khuynh, xinh đẹp lại thông minh.
Sự phân tích mặt lợi hại của cô dành cho bộ tiêu thụ và bộ thị trường rất hợp ý anh ta.
Nhưng đáng tiếc đứng trước quan hệ lợi ích phức tạp mà nói, sự thưởng thức biến thành không đáng giá.
Đối với anh ta mà nói, anh ta cần phải lo cho lợi ích chung cuộc của Đóa Tân nên chẳng cách nào chu toàn mọi phương diện được.
Luôn phải biết cái nào nên giữ cái nào nên từ bỏ.
Mười một giờ trưa, Du Khuynh và Triệu Thụ Quần ra khỏi tổng bộ của siêu thị đó.
Quá trình bàn khá là thuận lợi, đối phương có thành ý hợp tác.
Ngồi lên xe, Triệu Thụ Quần nói một câu: “Hôm nay làm phiền cô rồi.”
Câu cảm ơn này là lời chân thành xuất phát từ đáy lòng.
Vừa rồi lúc gặp luật sư của đối phương, rõ ràng tài ăn nói và độ chuyên nghiệp của Du Khuynh hơn hẳn bên đó, tranh được không ít điều khoản có lợi cho Đóa Tân bọn họ.
Từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, cô không thua Châu Doãn Lỵ, có điều chỉ thiếu sự mài giũa của xã hội, không hiểu dựa theo tình hình, chuyện gì cũng khăng khăng kiên trì giữ nguyên tắc.
Lúc này đường xá đang kẹt xe, xe hơi nửa ngày mới nhích được một chút.
Giờ phút này.
Khu làm việc của bộ pháp luật, Tiêu Dĩ Lâm tới tìm Du Khuynh tính sổ.
Hợp đồng của nhà kinh doanh bên Thiên Tân, tối qua cô ta đã gọi điện cho Châu Doãn Lỵ, Châu Doãn Lỵ nói đã giục Du Khuynh giúp cô ta rồi.
Nhưng Du Khuynh vẫn cắn mãi không buông.
Một tiếng trước, cô ta nhận được điện thoại của nhà kinh doanh Thiên Tân nói nếu bên cô ta đã không có ý hợp tác vậy anh ta chọn Lạc Mông, hợp đồng với Lạc Mông đã ký xong rồi.
Khi ấy, cô ta tức tới run người, suýt chút nữa không cầm chắc điện thoại.
Chỉ bởi vì Du Khuynh đè hợp đồng chính thức của cô ta không cho con dấu, cô ta mất đi một nhà kinh doanh có thực lực.
Cuối cùng bị đối thủ cạnh tranh cướp đi rồi.
Cô ta trực tiếp tìm Du Khuynh nói cho ra nhẽ.
Nào biết, Du Khuynh không ở đấy.
Luật sư khác nói với cô ta, Du Khuynh ra ngoài với tổng giám Triệu bên bộ phận tiêu thụ rồi.
Ha.
Nói sao Du Khuynh lại huênh hoang như vậy, hóa ra là câu dính Triệu Thụ Quần rồi.
Trước kia Triệu Thụ Quần đều là cộng tác với Châu Doãn Lỵ, trước giờ có khi nào qua lại với những luật sư nhỏ bé như vậy bao giờ.
Như lời Triệu Thụ Quần nói, trước giờ anh ta không để ý mấy cô gái trẻ tuổi, trêu chọc không nổi, phiền phức.
Nhưng rốt cuộc vẫn chống đỡ không được trước sự quyến rũ của Du Khuynh, mất hết cả nguyên tắc.
Cũng có thể hiểu được, ngay cả cùng là phụ nữ như cô ta cũng cảm thấy Du Khuynh xinh đẹp, nói chi là đàn ông.
Ai có được mị lực đó chứ?
Chẳng trách Triệu Thụ Quần muốn cắt đứt với cô ta, còn nói bà xã trong nhà phát hiện được gì rồi, thật ra chỉ muốn tìm tình nhân càng trẻ tuổi càng xinh đẹp hơn thôi.
Cô ta đột nhiên nhớ tới, có lần bọn họ có một nhà kinh doanh thuộc khu vực lớn, do giấy tờ không hợp quy tắc nên Triệu Thụ Quần còn đích thân tới đưa thư giải thích rõ tình hình cho Du Khuynh.
Khi ấy cô ta còn khó hiểu, Triệu Thụ Quần sao có thể hạ thấp lòng tự trọng của bản thân đi nể mặt một nhân viên pháp vụ bé nhỏ chứ.
Hóa ra đã manh nha từ lúc đó rồi.
Anh ta dụ dỗ phụ nữ chỉ có mỗi chiêu đó, tặng túi xách.
Nghe nói cái túi Du Khuynh nhận được, tuy không đắt giá nhưng người tặng rất dụng tâm, bây giờ quầy chuyên doanh trong nước đặt không được, chí ít cũng phải đợi tới nửa năm mới lấy được hàng.
Một người đàn ông mà thôi, nếu Du Khuynh muốn lấy đi Triệu Thụ Quần cũng tốt, cô ta không thèm.
Nhưng, không ai được phép làm ảnh hưởng tới lợi ích của cô ta.
Gần mười hai giờ, Du Khuynh và Triệu Thụ Quần mới tới dưới lầu tòa cao ốc.
Du Khuynh bước xuống, xe của Triệu Thụ Quần lái vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Tiếp theo đó là một chiếc Bentley nối đuôi chậm rãi lái vào bãi đỗ xe.
Lúc Du Khuynh đợi thang máy thì nhận được tin nhắn của Phó Ký Trầm: [Hôm nay ra ngoài bàn hợp đồng à?]
Du Khuynh vô thức xoay người, sau lưng chẳng có ai.
Cô gọi điện thoại đi: “Anh vừa nhìn thấy em hả?”
“Ừm.”
Trong thang máy, Du Khuynh nghe thấy tiếng Phó Ký Trầm đóng cửa xe.
Lúc này Du Khuynh mới trả lời câu hỏi trước đó của anh: “Buổi sáng em đi bàn hợp đồng với tổng giám bộ phận tiêu thụ. Chuỗi siêu thị mua với số lượng lớn, bọn em là bên bị động, có điều bàn cũng tàm tạm.”
“Tàm tạm là được rồi.” Giây tiếp theo bỗng chuyển sang đề tài khác: “Chiếc túi đó rất hợp với em.”
“……”
Lượn cả vòng lớn, hóa ra là muốn khen mắt thẩm mỹ của mình tốt.
Xem ra tâm trạng anh không tệ, cô thừa dịp lừa phỉnh anh bữa cơm trưa: “Phó tổng.”
Phó Ký Trầm biết rõ cô đang tính gì: “Không có gì để thương lượng. Phòng làm việc của anh không thể cứ để em dùng làm nơi ăn cơm nữa.”
“Ai bảo em muốn đi ăn ké cơm của anh chứ? Đừng tự mình đa tình nữa.” Du Khuynh luôn có rất nhiều lí do phản bác anh: “Ý em muốn nói là, bao nhiêu ngày không gặp, em sợ em không nhận ra anh nữa.”
Lúc này có đồng nghiệp bộ phận khác đi sang bên này, cũng là đến đợi thang máy.
Du Khuynh cúp điện thoại, sau đó gửi tin nhắn cho Phó Ký Trầm: [Có người tới.]
Phó Ký Trầm không trả lời cô nữa.
Xem ra chỉ có thể tự mình giải quyết bữa trưa thôi.
Đã đến giờ cơm, Du Khuynh không về phòng làm việc nữa mà đi thang máy tới nhà ăn.
Nhà ăn công ty chiếm dụng cả tầng bốn của tòa nhà, tổng cộng có bốn nhà ăn nhân viên và một nhà ăn của lãnh đạo cấp cao.
Nhà ăn của Phó Ký Trầm và các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn nằm ở trên, mỗi người đều có phòng ăn chuyên dụng riêng, thang máy chuyên dụng đi thẳng rồi dừng ngay lầu đó.
Bọn họ căn bản chẳng có cơ hội nhìn thấy Phó Ký Trầm.
Nhưng cũng thỉnh thoảng, Phó Ký Trầm cũng sẽ đến nhà ăn nhân viên ăn cơm, quan tâm tình hình ăn uống của bọn họ một chút.
Thang máy dừng lại, Du Khuynh bước ra đi thẳng về phá nhà ăn số hai cô thường tới.
Đi chưa được mấy bước, phía sau vọng tới giọng nói đầy giận dữ.
“Du Khuynh!”
Du Khuynh quay đầu, là Tiêu Dĩ Lâm cùng với bộ dáng hùng hổ.
Điện thoại cô lại rung lên.
Phó Ký Trầm: [Hôm nay anh tới nhà ăn số hai dùng cơm. Lúc đó em đứng từ xa nhìn một cái xem thử xem em còn nhận ra anh nữa không.]
Danh sách chương