Edit: Baby Blue

Beta: Cú

“Phịch”, cùng với là đó “a” một tiếng, Du Khuynh bị Phó Ký Trầm ném lên sô pha trong phòng ngủ.

Sau khi rơi xuống còn đàn hồi lên một cái, tứ chi ngửa lên trời.

“Phó Ký Trầm, anh quá đáng lắm rồi đó, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!” Du Khuynh chỉ trích anh.

Phó Ký Trầm chống lên thành sô pha, hơi thở hổn hển, “Lần sau em còn lấy chiếc móc chìa khóa đó ra để kiếm cớ nữa, anh sẽ ném thẳng em lên sàn nhà đấy.”

Anh đi vào phòng tắm, vừa kéo vạt áo sơ mi trong quần ra vừa cởi nút áo, anh ngoảnh đầu lườm cô: “Còn rề rà gì nữa, mau đi tắm đi.”

Du Khuynh bò dậy bắt đầu tính toán kế hoạch bao nuôi anh, tuy trong thẻ đã đủ hai triệu từ lâu rồi nhưng không thể biểu hiện quá mức rõ ràng, nếu không sẽ khiến anh sinh nghi.

Cô duỗi lưng, chậm rì rì đuổi theo.

“Phó Ký Trầm.”

“Em có chuyện gì cứ nói!”

“Cuối tuần này em đi làm thêm, tiền mua hộ túi cộng thêm việc bán túi của em, nói không chừng rất nhanh sẽ có thể gom đủ 2 triệu tệ.”

Phó Ký Trầm xoay đầu lại, nhíu mi nói: “Bán túi? Đến trung tâm mua sắm làm thêm trích phần trăm à?”

Du Khuynh nghĩ ngợi xem phải nói dối thế nào: “Em…… có một chiếc túi xách khá đắt, phiên bản giới hạn, là tiền thưởng lúc em làm ở văn phòng luật khi hoàn thành hạng mục lớn đầu tiên cộng với một ít tiền ba em thưởng cho em, gộp lại cũng đủ mua một chiếc túi mong ước đã lâu.”

Cô tiếp tục bịa ra: “Đó là chiếc túi mắc nhất trong cuộc đời của em. Mua về còn không nỡ dùng.”

Nói bóng nói gió rằng, nếu bán chiếc túi xách này rồi thì cô có thể nhanh chóng gom đủ hai triệu tệ.

Phó Ký Trầm giơ tay, ngón cái chầm chậm vuốt lên hàng chân mày đẹp đẽ của cô: “Vì để thuê anh một tuần mà em bán đi cả chiếc túi em thích nhất sao.”

Giọng điệu anh đầy ý trêu chọc: “Anh có tài đức gì chứ?”

Du Khuynh cong cong khóe môi: “Không không không, Phó tổng, anh đừng coi thường chính mình. Em bán túi là bởi vì anh giống như L’Oreal vậy, xứng đáng để có được.”

Phó Ký Trầm: “……”

Du Khuynh tinh nghịch lấp liếm cho mình, giây tiếp theo lại bắt đầu thương cảm: “Bởi vì chiếc túi này mua được mấy năm rồi, tuy không thể nói là lỗi mốt nhưng chưa chắc đã bán được với giá cao. Đi thử vận may xem sao.”

Cô nói thản nhiên như chuyện có thật vậy.

Phó Ký Trầm luôn cảm thấy hình như bản thân đã rơi vào cái hố cô đào sẵn. Anh biết cô không thiếu tiền nhưng chưa từng nghĩ tới cô còn có chiếc túi đáng giá mấy triệu tệ.

“Có phải em còn có số tiền tiết kiệm nào mà anh không biết đúng không?”

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô.

“Nếu em có tiền tiết kiệm, em cần gì bán túi?”

Cũng phải.

Chút tiền đó của cô toàn nộp cho quỹ của tài khoản kỳ hạn rồi.

Hơn nữa, bản thân cô chính là kiểu phụ nữ không thể tiết kiệm tiền nổi.

Trước khi ở chung với cô, anh từng điều tra qua lý lịch của cô. Ông chủ cũ của nơi cô làm việc ở nước ngoài vừa vặn chính là văn phòng luật của bạn anh.

Anh gọi điện hỏi người bạn đó có quen biết Du Khuynh không.

Người bạn đó là đối tác của công ty luật nên không phải đều quen biết hết mỗi một luật sư trong công ty.

Có điều người bạn đó có ấn tượng sâu sắc về Du Khuynh:

“Cô ấy à, là học trò của một đối tác khác thuộc văn phòng bọn mình dẫn dắt, nhân phẩm và năng lực đều không tệ. Người cũng xinh đẹp, có điều rất khó theo đuổi, không biết có bao nhiêu ông chủ của bên khách hàng theo đuổi cô ấy đều không theo đuổi được. Có thể do tầm mắt cô ấy cao. Đúng rồi, cô ấy rất giỏi tiêu tiền, căn bản tháng nào cũng tiêu sạch, nếu hôm nay phát tiền lương thì tối đến cô ấy sẽ đi dạo phố ngay.”

“Hôm nay em bán giảm giá, kiếm được một ít.” Cô bỏ qua vấn đề vừa rồi mà nói tới chuyện bán hàng của cô. Cô cởi bộ đồ công sở phải giặt ra bỏ vào trong giỏ đựng quần áo.

Phó Ký Trầm thu hồi suy nghĩ, mở vòi hoa sen, nước nóng hòa theo hơi nóng phun ra.

Du Khuynh trực tiếp đứng dưới vòi sen Phó Ký Trầm mở: “Cảm ơn.”

Phó Ký Trầm đành phải mở chiếc vòi hoa sen bên cạnh.

Du Khuynh bước ngang một bước nhỏ, nhích tới bên cạnh anh chiếm luôn vòi sen của anh, bắt đầu gội đầu.

Phó Ký Trầm lườm cô: “Tắm thôi mà em cũng không thành thật!”

Vừa rồi Du Khuynh quá đắc ý nên khiến mắt phút chốc bị nước xối trúng: “Đưa khăn lông cho em với.”

Phó Ký Trầm sẵn tay rút cọng khăn lông trên giá để đồ xuống nhét trước mặt cô, Du Khuynh dùng khăn lông bịt mặt, tóc cô còn chưa gội xà bông, dính hết ở sau lưng.

Phó Ký Trầm đang định khom người hôn bờ lưng của cô, kết quả bị mái tóc dài quét một cái đầy nước lên mặt.

Hôm nay đi ngủ sớm, chưa tới mười hai giờ Du Khuynh đã làm dưỡng da xong bò lên giường.

Phó Ký Trầm buông sách xuống ôm cô vào lòng.

Giây tiếp theo, cô bị anh đè dưới người.

Sữa tắm của Du Khuynh dùng hết rồi, tối nay cô dùng của Phó Ký Trầm, hiện tại trên người hai người có mùi hương thanh mát nhàn nhạt giống nhau.

Phó Ký Trầm cúi đầu thả xuống nụ hôn nóng bỏng.

Chẳng biết có phải là do cô tự mình đa tình hay chăng, cô luôn cảm thấy từ sau khi tặng cho anh cái móc chìa khóa nho nhỏ đó thái độ của anh thay đổi hẳn.

Ví dụ như tối nay, cô bảo anh bế cô lên lầu, anh cũng bế rồi.

Còn có, ví như ngay lúc này, anh hôn cô cực kiên nhẫn.

Năm giờ rưỡi sáng hôm sau.

Du Khuynh thức dậy.

Phó Ký Trầm nổi lòng tốt cho cô ngủ thêm nửa tiếng.

Còn anh đã xuống lầu đợi cô, sau đó gọi điện thoại giục cô xuống lầu.

Cô đi rất chậm, còn tranh thủ trang điểm cho cái túi đó của cô một phen.

Người dựa vào quần áo, túi dựa vào phụ kiện đi kèm.

Phó Ký Trầm vẻ mặt bất đắc dĩ: “Em xuống lầu còn mất thời gian nhiều hơn người khác nữa.”

Du Khuynh cười: “Em đi chậm chẳng phải vì để có thể nhìn anh nhiều thêm một chút sao.”

Vào thang máy, Du Khuynh đứng trước mặt Phó Ký Trầm.

Phó Ký Trầm rũ mắt liếc nhìn chiếc túi trước người cô, trên chiếc túi có sợi móc trang trí hình con ngựa nhỏ của một nhãn hàng xa xỉ.

Mấy kiểu móc treo nhỏ nhắn kiểu này, trên hộc tủ đầu giường của cô chất đầy ba hàng.

Tầm mắt anh dừng lại bên sườn mặt của cô, cô đang nhìn chằm chằm số nhảy trong thang máy, dáng vẻ biếng nhác nhưng lại đầy xấu xa.

Buổi trưa, Du Khuynh xuống đại sảnh lầu một lấy bưu phẩm trùng hợp nhìn thấy Phó Ký Trầm bàn việc xong vừa từ bên ngoài về, xe dừng trước cửa lớn.

Lúc anh xuống xe còn đang gọi điện thoại nên không chú ý tới cô.

Cùng đi với anh còn có Kiều Dương, nhưng Kiều Dương xuống từ chiếc xe khác.

Nghe Cá Tinh nói gần đây Phó Ký Trầm đang muốn mua đất, đối thủ cạnh trạnh lớn nhất chính là Tần Mặc Lãnh.

Du Khuynh tìm được gói bưu phẩm, Phó Ký Trầm bên kia vẫn còn đang nói điện thoại, cô bèn đi lên lầu trước.

Kiều Dương đợi Phó Ký Trầm nói điện thoại xong rồi theo anh đi vào tòa nhà.

Trước kia thang máy chuyên dụng của Phó Ký Trầm đều là nhập bằng mật mã, nay có thêm các loại cửa cấm nên anh quẹt thẻ.

Kiều Dương liếc thấy chiếc móc khóa bắt mắt đó, kiểu dáng trung tính thích hợp cho cả nam lẫn nữ dùng, cô mỉm cười hỏi: “Anh cũng thích mua mấy đồ trang trí nhỏ kiểu này à?”

Phó Ký Trầm: “Không phải, được người ta tặng.”

Không có chủ ngữ, Kiều Dương cho rằng Phó Ký Trầm mua túi xách còn đây là quà tặng kèm của bên nhãn hàng, cô gật gật đầu: “Rất đẹp.”

Điện thoại rung lên, từ nhóm chat công việc gửi tin nhắn tới.

Phó tổng giám đốc của Đóa Tân thông báo hai giờ tới phòng hội nghị lầu mười sáu, tiến hành tiếp ký tất cả hợp đồng trong tuần này.

Trước đó mười phút, cô vừa tham gia vào nhóm này.

Du Khuynh cũng làm việc trong nhóm này, cô nhìn danh sách thành viên tham dự gồm có phó tổng giám đốc, tổng giám sát bộ phận tiêu thụ Triệu Thụ Quần, giám đốc các khu vực và cả Kiều Dương.

Hội nghị này vốn không nên có Kiều Dương tham gia, cô ấy là quản lý tài vụ của tập đoàn, mà Đóa Tân có quản lý tài vụ riêng.

Tuần trước, chủ quản phụ trách xét duyệt hợp đồng của bộ tài vụ bên Đóa Tân đã xin nghỉ sinh, Kiều Dương chủ động gánh vác phần công việc của bộ phận này.

Kiều Dương rất quan tâm tới tài vụ của Đóa Tân, ban đầu lúc thu mua Đóa Tân, bộ phận tài vụ cũng do một tay cô ấy xây dựng nên thậm chí ngay cả sắp xếp chức vụ cũng là cô ấy toàn quyền giải quyết.

Cô luôn cảm thấy, cơ cấu của bộ tài vụ có vấn đề.

Cũng có thể, Phó Ký Trầm cảm thấy cơ cấu này không có vấn đề gì.

Du Khuynh sắp xếp tất cả các hợp đồng cần tiếp ký theo thứ tự, thật ra tiếp ký chính là một quy trình nhằm tiết kiệm thời gian cho bộ phận tiêu thụ.

Một giờ năm mươi, Du Khuynh tới phòng hội nghị, tới không sớm không muộn còn hơn phân nửa số người chưa tới.

Chào hỏi xong, cô ngồi vào chỗ trên cùng nhất.

Triệu Thụ Quần tới từ sớm rồi, vừa rồi còn ném cho cô một ánh mắt không mặn không nhạt.

Dù sao không phải thân thiết như vậy là được rồi.

Người đến dần dần, thành viên tham gia hội nghị có mặt đông đủ.

Du Khuynh lơ đãng ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của Kiều Dương liếc qua, hai người đều mỉm cười nhàn nhạt.

Du Khuynh thu ánh mắt về nhưng Kiều Dương thì không, cô ấy liếc nhìn món đồ trang trí trên điện thoại của Du Khuynh cùng với sợi dây đeo thẻ trên cổ cô.

Đều là cùng một nhãn hiệu.

Hai món này cộng lại vừa bằng tiền lương một tháng của Du Khuynh.

Mà bình thường, giày dép và túi xách Du Khuynh dùng cộng lại cũng không vượt quá một ngàn tệ.

Trong lúc lơ đãng cô ấy lại liếc thấy móc chìa khóa bên cạnh laptop của Du Khuynh, cảm thấy rất quen mắt hình như Phó Ký Trầm cũng có một cái, cùng một kiểu dáng nhưng khác màu.

Móc khóa của hãng này chỉ có mấy kiểu đó, xác suất mua cùng kiểu dáng rất cao nên không có gì đáng để nghi ngờ cả.

Kiều Dương nghĩ như vậy.

Cửa phòng hội nghị lại bị đẩy ra, là Tiêu Dĩ Lâm thong thả đến muộn, cô ta đi đường đều mang theo một trận gió, trang điểm tinh tế, môi đỏ quyến rũ.

Giữa cô ta và Triệu Thụ Quần cách một người.

Người tới đông đủ, phó tổng giám đốc nói đơn giản hai câu rồi bắt đầu làm việc.

Du Khuynh lấy hợp đồng giấy đã xét duyệt xong đưa phó tổng giám đốc ký tên, tiếp theo là đợi hợp đồng kinh doanh mới đề lên trong OA đưa tới.

Bọn họ giống như công nhân sản xuất dây chuyền, miệt mài làm việc, chỉ lo phụ trách bộ phận của mình.

Thỉnh thoảng có nghi vấn gì sẽ hỏi đôi câu.

Phần lớn thời gian cả phòng hội nghị chỉ có tiếng lẹt xẹt lật hợp đồng giấy xem, cùng với tiếng kích chuột máy tính.

Hai tiếng đồng hồ qua đi tất cả các hợp đồng được ký xong, đều một lần là thông qua.

Phó tổng giám đốc xoa cổ: “Mọi người nghỉ ngơi trước, nếu không có chuyện gì uống xong cà phê rồi tan họp.”

Tiêu Dĩ Lâm lấy ra một phần hợp đồng dự thảo dưới cùng của tập tài liệu cùng với một xấp tư liệu, vờ như vừa mới nhớ ra: “Ồ, suýt chút quên mất, bên tôi còn có một phần, xem đầu óc của tôi này.”

Triệu Thụ Quần hớp trà, xoay mặt qua: “Không nộp trong OA à?”

Tiêu Dĩ Lâm: “Nhà kinh doanh này có quy mô lớn, tôi đích thân cùng giám đốc khu vực đi bàn, còn chưa kịp về tới công ty thì đã vội qua đây họp rồi nên chưa nộp lên hệ thống.”

Triệu Thụ Quần: “Của nhà nào?”

“Thương mại Trác Hoa.” Vừa nói, Tiêu Dĩ Lâm vừa đưa tài liệu cơ bản của đại lý tiêu thụ trong tay cho Triệu Thụ Quần: “Bên Bắc Kinh thương mại Trác Hoa thuộc dạng nổi tiếng, là tổng đại lý khu vực của rất nhiều nhãn hàng lớn.”

Triệu Thụ Quần chẳng lật tài liệu xem, nhà kinh doanh này đến cả phó tổng giám đốc cũng từng nghe tới, cơ bản không có vấn đề gì, nếu Đóa Tân có thể ký với nhà kinh doanh này thì số lượng hàng tiêu thụ bên Bắc Kinh trong năm sau không chỉ tăng gấp đôi thôi.

Anh ta ra hiệu cho Tiêu Dĩ Lâm: “Giờ cô đi nộp, hôm nay sẽ được thông qua.”

Du Khuynh hỏi một câu: “Giám đốc Tiêu, là khu vực nào muốn đổi tổng đại lý thế?” Cô lấy làm khó hiểu, bản thân không nhận được bất kỳ tin giải trừ hợp đồng nào.

Tiêu Dĩ Lâm nói tên của khu vực đó cho Du Khuynh.

Du Khuynh ngây người, làm sao cũng không ngờ tới Tiêu Dĩ Lâm vậy mà thay đổi tổng đại lý kinh doanh của ông chủ Tiền.

Ông chủ Tiền vì để đầu tư vào nên mới bán nhà, hợp đồng bán nhà ký rồi, nghe Tiền Trình nói buổi sáng sẽ đi ngân hàng xóa đăng ký thế chấp.

Giờ đột ngột bị thay đổi, không thể nào không tức chết được.

Nhưng đây là quyết định của bộ phận tiêu thụ, cô không có tư cách cũng chẳng có quyền nhúng tay vào.

Quyền hạn của cô chỉ là phụ trách quy định hợp pháp của hợp đồng, tránh khỏi rủi ro.

Cô nhắc nhở Tiêu Dĩ Lâm: “Tổng đại lý của khu vực đó là ông chủ Tiền, bên tôi còn chưa nhận được hợp đồng giải trừ của cô với ông chủ Tiền.”

Tiêu Dĩ Lâm mỉm cười: “Chuyện này không ảnh hưởng, hai bên có thể tiến hành cùng lúc được, phía bên ông chủ Tiền tôi sẽ xử lý tốt, nhưng thương mại Trác Hoa thì bỏ qua rồi không còn nhà nào khác nữa.”

Du Khuynh nghe hiểu rồi, đây là muốn ném cục diện rối rắm cho cô.

Chưa giải trừ hợp đồng vốn có thì đã muốn ký hợp đồng mới, còn là dưới tình huống ông chủ Tiền không hề vi phạm hợp đồng gì.

Một khi hợp đồng mới ký rồi, chuyện phiền phức hãy còn ở phía sau.

Đến lúc đó, Phó Thị phải đối mặt với việc bồi thường vi phạm hợp đồng, nói không chừng còn xuất hiện những tin đồn tiêu cực gây bất lợi với tập đoàn Phó Thị, thế thì toàn bộ trách nhiệm đều là của cô.

Cô nhìn Tiêu Dĩ Lâm: “Đầu tiên giải trừ hợp đồng của ông chủ Tiền trước, bên tôi lập tức đi hợp đồng mới nên không chậm trễ gì cả.”

Tiêu Dĩ Lâm vẫn chưa nghĩ phải giải quyết những thủ tục còn lại với bên ông chủ Tiền thế nào, sáng nay cô ta gọi điện nói chuyện này với ông chủ Tiền, ông chủ Tiền tức tới trực tiếp cúp máy của cô ta.

Tới trưa mới gọi trở lại.

Ông chủ Tiền đề ra yêu cầu, muốn đổi tổng đại lý tiêu thụ của ông cũng được nhưng phải bồi thường một triệu tệ.

Việc này làm sao có thể.

Trước mắt cô ta định kéo dài, kéo tới khi nào ông chủ Tiền thật sự mất hết kiên nhẫn, kéo tới khi số hàng trong kho của ông chủ Tiền sắp hết hạn, đoán chừng ông sẽ từ bỏ việc đòi bồi thường.

Nhưng chuyện này cô ta không thể nói thẳng mặt được.

Dẫu sao trước kia cô ta từng lấy được không ít lợi ích từ chỗ ông chủ Tiền.

Tốc độ nói của cô ta chậm lại, tạo sức ép cho Du Khuynh: “Ông chủ của thương mại Trác Hoa chẳng mấy xem trọng độ nổi tiếng của nước giải khát Đóa Tân chúng ta, tôi phải tìm đủ người giúp đỡ mới giành được cơ hội này, nếu hợp đồng chậm trễ người ta hối hận rồi thì sẽ tổn thất lớn biết chừng nào? Đương nhiên, như thế cũng không thể trách cô, bởi vì cô không chạy nghiệp vụ cũng không hiểu chỗ khó của bên làm thị trường như chúng tôi.”

Phó tổng giám đốc ra chiều nghĩ ngợi, ông nói với Du Khuynh: “Cứ cho thông qua trước, loại chuyện này thường xảy ra trong ngành tiêu dùng nhanh, mạnh thắng yếu thua mà. Lại nói, công ty của chúng ta không làm từ thiện, đương nhiên là ai có thực lực thì chúng ta sẽ hợp tác với người đó.”

Kiều Dương cũng phát biểu suy nghĩ, cô ấy nói với Tiêu Dĩ Lâm: “Thủ tục còn lại bên phía ông chủ Tiền chắc không có vấn đề gì, họ vẫn còn tiền đảm bảo ở chỗ chúng ta.”

Ngón tay Du Khuynh vô thức nắm chặt thẻ công tác, cô cười giễu.

Đám người này thấy ông chủ Tiền thật thà, thực lực rành rành ra đó chẳng ầm ĩ được tới đâu, cho dù có kiện Phó Thị bọn họ cũng không chiếm được tiện nghi.

Bọn họ còn lấy tiền đảm bảo ra để kìm kẹp ông chủ Tiền, nếu làm lớn chuyện đến cả tiền đảm bảo cũng không lấy được.

Trường hợp như ngày hôm nay, cô cũng không lấy làm lạ.

Trước kia lúc còn làm hạng mục ở công ty luật, chuyện gì cô cũng đã từng thấy qua.

Lòng người tham lam bấy nhiêu.

Tính người cũng thật đáng buồn bấy nhiêu.

Lòng tham lam của con người cũng thật bi thương, trước giờ đều không có khế ước tinh thần.

Bên kia, Tiêu Dĩ Lâm cho người nộp hợp đồng lên OA. Sau đó được mấy người họ thẩm duyệt thông qua.

Nhưng tới chỗ Du Khuynh thì không có phản ứng.

Bọn họ ai nấy đều nhìn chằm chằm cô.

Du Khuynh sớm đã nhìn thấy rồi nhưng không cho thông qua cũng chẳng cho ý kiến thẩm duyệt.

Tiêu Dĩ Lâm cười, trong ý cười hiện rõ sự châm chọc: “Luật sự Du, cô chưa xem xong à?”

Du Khuynh đối diện với ánh mắt vừa ngạo mạn như đã định liệu trước: “Giám đốc Tiêu, biết tại sao công ty cần có bộ phận pháp vụ, còn phải đặt ra chức vụ xét duyệt hợp đồng này không?”

Tiêu Dĩ Lâm đuối lý không lên tiếng.

Du Khuynh tiếp tục: “Thứ nhất, để tránh nguy cơ từ bên ngoài, thứ hai là tránh nguy cơ nội bộ.”

Tiêu Dĩ Lâm tiếp lời cô: “Luật sư Du, cô nói như vậy thì tôi yên tâm rồi, hiện tại bên ngoài có nguy cơ, luật sư như cô đây chẳng phải nên giúp đỡ xử lý ư?”

Du Khuynh mỉm cười: “Tôi còn chưa nói xong, thứ ba, ngăn chặn tất cả những hành vi vi phạm quy tắc của một con người dẫn tới nguy cơ cho cả công ty, tiêu diệt khi nó còn trong trứng để tránh tạo thành những thiệt hại về kinh tế và danh tiếng không thể vãn hồi cho công ty.”

Không chỉ Tiêu Dĩ Lâm mà tất cả những người ở đây đều đưa mắt nhìn nhau.

Những lời vừa rồi của Du Khuynh đầy ý châm biếm.

Tiêu Dĩ Lâm bắt đầu hăm dọa: “Nếu bên Trác Hoa hối hận hợp tác với bên chúng ta thì trách nhiệm này cô có thể gánh nổi không?”

Cô ta không cho Du Khuynh cơ hội nói chuyện, tiếp tục chất vấn: “Hiện tại bên chúng tôi có vấn đề về nan giải với bên ông chủ Tiền, điều cô phải làm là nghĩ vấn đề để giải quyết chứ không phải chối bỏ tất cả trách nhiệm đẩy hết lên bộ phận tiêu thụ chúng tôi! Cô là luật sư, là luật sư của Đóa Tân!”

Du Khuynh thong thả nói: “Mời cô chú ý dùng từ, là giữa cô với ông chủ Tiền chứ không phải chúng tôi.”

Những lời chất vấn vừa rồi của Tiêu Dĩ Lâm nói với cô, cô cũng không hề chịu thua kém: “Nếu đang trong quá trình giải trừ hợp đồng, bộ phận tiêu thụ các cô gặp phải vấn đề khó khăn gì về mặt pháp luật, luật sư như tôi đây đương nhiên sẽ dốc hết sức giúp, vì đó là công việc của tôi. Nhưng mà,”

Cô khựng lại mấy giây.

“Dưới tình huống đối phương không làm sai gì cả mà cô đã trực tiếp vi phạm hợp đồng thì không tính, cô vừa chưa giải trừ hợp đồng với ông chủ Tiền vừa ký hợp đồng mới, dẫn tới thất thiệt vi phạm hợp đồng nghiêm trọng và ảnh hưởng đến dư luận đối với công ty. Thật ngại quá, đây không phải là công việc của luật sư tôi đây!”

Tiêu Dĩ Lâm mím chặt môi, ánh mắt sắc bén.

Du Khuynh lại rất bình tĩnh: “Giống như có người cả đời này có thể sẽ kết hôn hai lần, nhưng nếu không ly hôn, chỉ dựa vào cái miệng nói tình cảm sớm đã tan vỡ đã phân nhà, thế cục dân chính có phát cho sổ chứng nhận kết hôn thứ hai không?”

Mọi người: “……”

Tiêu Dĩ Lâm tức không có chỗ trút: “Luật sư Du, ví dụ này của cô là cưỡng từ đoạt lý, rõ ràng không cùng một chuyện.”

Du Khuynh: “Cho nên, cô không phải luật sư.”

Tiêu Dĩ Lâm nghẹn, lại thêm cơn bực tức ứ lại trong lồng ngực.

Cô ta điều hòa hơi thở: “Luật sư Du, cô cần phải làm rõ cô nên đứng trên lập trường của ai, là ông chủ Tiền hay là Đóa Tân? Cô nghĩ kỹ lại xem, đồng phục cô đang mặc là của công ty nào, đang ngồi ở đâu, tiền lương là ai phát?”

Bầu không khí ngưng đọng hẳn.

Du Khuynh bưng ly đứng dậy uống hết chút cà phê còn lại trong ly: “Để tôi nói cho cô biết tôi đang đứng trên lập trường của ai. Tôi đang đứng trên lập trường lợi ích của Phó Thị!”

Ý nghĩa đằng sau câu nói này là cô ta mắt mù nên không nhìn thấy Du Khuynh đang đứng bên lợi ích của tập đoàn Phó Thị.

Du Khuynh mỉm cười: “Không sao cả, mắt nhìn không rõ thì có thể dùng đầu óc, đều dùng được như nhau cả.”

Tiêu Dĩ Lâm: “……”

Đối chọi gay gắt, không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện