Nhạc Doanh Khuyết quả thực đã bị Cố Trầm dạy hư rồi, bây giờ không chuẩn bị dè chừng gì nữa, nói với cha mẹ cho đi sinh nhật bạn.

“Cố Trầm?” Cha Nhạc Doanh Khuyết không ngẩng đầu lên, hỏi. 

“Không phải.” Nhạc Doanh Khuyết lắc đầu nguầy nguậy. “Bạn cùng lớp ạ.”

“Đi đi, nhớ về sớm.” 

Họ tin hay không thì tuỳ, cứ chạy ra khỏi nhà là như được đại xá rồi. 

Hôm nay Cố Trầm không trèo tường, dựng xe đạp bên ngoài khu cư xá chờ Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết xách sẵn túi chạy ra như bay, nhìn thấy Cố Trầm mặc bộ âu phục cỡ nhỏ, nhịp tim bỗng đập rộn ràng. Bộ âu phục cỡ nhỏ tôn lên đôi chân dài của hắn. Có lẽ là do đạp xe đến nên ống quần có nếp gấp. Thường ngày chưa từng thấy hắn ăn mặc đứng đắn như vậy nha.

Dường như nhìn ra Nhạc Doanh Khuyết đang nghĩ gì, Cố Trầm hơi khó nói: “Anh muốn bàn trước với em chuyện này. Hôm nay chúng ta không ra ngoài chơi mà tới nhà anh. Ba của anh tổ chức tiệc sinh nhật cho anh.”

Mặc dù những năm trước năm nào cũng tổ chức, nhưng với thành tích thi cuối kỳ gần đây của Cố Trầm, hắn cứ nghĩ cha nhìn thấy hắn là lại thấy phiền nên hẳn sẽ không bày vẽ ra tổ chức tiệc đâu, không ngờ vẫn không thoát được.

“Đông người lắm sao?” Nhạc Doanh Khuyết bạo dạn ngồi lên ghế sau xe đạp, ôm eo Cố Trầm.

“Khá đông.” Cố Trầm cũng thấy phiền lắm, kế hoạch hẹn hò với bé thỏ trắng cứ thế bị ngâm nước. “Nếu em không muốn ở chỗ đông người thì lát nữa em vào phòng anh chơi với Cục Bánh. Em muốn chơi gì trong phòng anh cũng được.”

Nhạc Doanh Khuyết không lên tiếng, thầm nghĩ thì ra không chỉ có hai người bọn họ à, chua chát.

Vừa vào tới trong sân nhà Cố Trầm, Nhạc Doanh Khuyết đã sợ hãi trước cách giao tiếp của thế giới người lớn. Trông không giống như tới dự tiệc sinh nhật Cố Trầm, mà có nhiều người tới để làm ăn với ba Cố Trầm hơn. 

Biết Nhạc Doanh Khuyết mất tự nhiên, Cố Trầm bèn kéo người đi lên lầu, lúc lên tới cửa phòng thì gặp Cố Uyển.

Cố Uyển còn đang bối rối không biết xưng hô thế nào thì đã bị Cố Trầm sai vặt: “Xuống lầu bưng đồ ăn vặt lên đây, phải là đồ ngọt, cả sữa vị dâu nữa.”

Nó đường đường là Nhị thiếu gia Cố gia, thế mà lại bị sai vặt như người hầu, ép xuống dưới nhà.

Đây không phải lần đầu tiên Nhạc Doanh Khuyết vào phòng Cố Trầm. Cục Bánh đang ngã chỏng vó trên giường. 

Nhìn thấy Cục Bánh, cuối cùng Nhạc Doanh Khuyết cũng bình thường trở lại: “Nó lại lớn hơn rồi.”

“Nó lớn rất nhanh, còn nhanh hơn cả thoán thiên hầu* ấy. Bây giờ nó mà đứng lên thì còn cao to hơn em.”

*Thoán thiên hầu: Mình tra thì thấy nó là một loại pháo nổ lên trời như tên lửa. Mình không biết để tên thế nào nên cứ ghi nguyên Hán Việt như QT.

Độ ấm trong phòng vừa đủ, Cố Trầm tiện tay cởi áo khoác ra giúp Nhạc Doanh Khuyết: “Lên giường chơi đi.”

Vừa dứt lời, Cố Trầm dùng cả hai tay bế bổng Nhạc Doanh Khuyết lên giường, quỳ xuống cởi giày cho cậu: “Anh không ở trong phòng suốt được, em tự chơi một mình nhé.”

“À.” Nhạc Doanh Khuyết đạp giày ra, nằm lăn ra giường.

Cục Bánh rất nhiệt tình, thấy Nhạc Doanh Khuyết lên giường thì kích động chạy vòng vòng tự đuổi theo đuôi mình.

Cố Uyển bê đồ ngọt lên, nhìn thấy ông anh mình nhìn người trên giường với vẻ mặt cưng chiều, bèn nổi lên ý đồ xấu xa: “Anh, đồ ăn vặt này. Ba bảo anh xuống nhà chào hỏi khách khứa.”

“Biết rồi.” Cố Trầm mất kiên nhẫn đặt đĩa lên tủ đầu giường, quay lại đã trở mặt nhanh như chớp nói với Nhạc Doanh Khuyết, “Anh xuống đây, em muốn ăn gì cứ nói với em trai anh để nó đi lấy. Lát nữa anh lại lên.”

Cố Uyển tức giận, quá là chèn ép người ta, thực sự coi nó như người hầu đấy à, vừa tức vừa sợ nên giận mà không dám nói gì.

Mỗi Cố Trầm đi ra ngoài, giờ chỉ còn Cố Uyển lúng túng đứng trong phòng. Nhạc Doanh Khuyết mới chỉ gặp Cố Uyển hai lần, hai người không có gì để nói với nhau. Cố Uyển cũng muốn nhanh chóng chuồn đi lắm nhưng bị ông anh nó gán trách nhiệm rồi, bây giờ nó chính là nhân viên phục vụ của Nhạc Doanh Khuyết. 

Thấy Nhạc Doanh Khuyết ôm chó hồi lâu, Cố Uyển không khỏi nói: “Anh chơi máy chơi game của anh trai em không?”

Cố Uyển từng chơi rồi nhưng sợ bị anh nó đánh.

“Anh không chơi.” Mặc dù Cố Uyển nhỏ tuổi hơn mình, nhưng nỗi sợ với Alpha vẫn là bản năng của Omega, Nhạc Doanh Khuyết không nói to, cũng không dám nhìn thẳng.

“Chỉ chơi một chút thôi.” Cố Uyển nói xong hào hứng đứng trước kệ thuỷ tinh, lấy ra rất nhiều đĩa game. “Nhưng mà lát nữa anh trai em mà hỏi thì anh phải bảo là do anh muốn chơi, em chỉ chơi cùng thôi đấy.”

Thật ra Nhạc Doanh Khuyết không có hứng lắm, nhưng cậu không dám mở miệng từ chối Cố Uyển.

Cố Uyển thực sự cũng chỉ là nửa gà mờ, kỹ năng thực tế không bằng lời nói đãi bôi. Hai người cầm điều khiển chết hết lần này tới lần khác, chết đến mức đáng khinh.

“Anh dâu, em xuống nhà lấy sữa cho anh.” Cố Uyển không muốn chơi nữa, xấu hổ sắp chết luôn rồi.

Vì quá tập trung nhìn màn hình TV nên lúc nghe được xưng hô “anh dâu” này, Nhạc Doanh Khuyết cũng không có phản ứng gì, chỉ gật đầu nhẹ.

Nhạc Doanh Khuyết đứng dậy đi lại một chút, lết giày đến cạnh cửa sổ, nhìn thoáng thấy Cố Trầm trong đám đông. Hoá ra ở bên ngoài cũng không vui như vậy, chơi game cũng không vui. Nếu Cố Trầm ở bên cậu có phải tốt hơn không? Chắc chắn Cố Trầm chơi giỏi hơn em trai hắn, có thể chơi qua màn sẽ thú vị hơn nhiều. 

Hai người như thể tâm linh tương thông, Cố Trầm vô thức nhìn về ban công phòng. Nhạc Doanh Khuyết ngoan ngoãn đứng đó, giày cũng không đi hẳn hoi vào chân, không có sức sống mấy, trông rất tội nghiệp.

Cố Trầm mềm lòng chết đi được, quay đầu chạy vọt lên tầng.

Doãn Bạch nhìn trái nhìn phải mà không thấy anh họ Cố Trầm của cậu ta đâu, lại nhìn thấy Cố Uyển bưng cốc đứng trên cầu thang: “Cố Uyển, anh họ đâu?” 

“Không ở dưới lầu à?” Cố Uyển còn đang nghĩ vẫn chưa dọn hết máy chơi game, phải nhanh chóng bưng cốc sữa lên cho anh dâu, “Thế chắc là ở trong phòng đấy.” Nói xong không quay đầu lại đã chạy vọt lên lầu.

Cố Uyển đứng ở cửa phòng gọi ông anh mình: “Anh.”

“Gì đó?” Cố Trầm nhìn chiếc cốc trong tay nó, có lẽ là lấy cho Nhạc Doanh Khuyết. 

“Anh.” Cố Uyển nghĩ nên tranh thủ một chút, nhìn vẻ ngốc nghếch của Nhạc Doanh Khuyết là nó lại sợ cậu sẽ lỡ miệng, “Bọn em vừa chơi máy chơi game, là…”

“Ai là bọn em với mày? Biến đi chỗ khác chơi đi.”

Hừ, không ngờ ông anh nó thế mà chẳng thèm quan tâm tới máy chơi game. Cố Uyển chột dạ sờ mũi, thức thời rời đi.

Cửa vừa mở ra, Nhạc Doanh Khuyết đã quay về giường lăn lộn với Cục Bánh.

“Chơi gì đó?” Cố Trầm thuận tay đóng cửa lại, đặt chiếc cốc trên tay xuống rồi ôm người vào lòng.

Nhạc Doanh Khuyết đang hơi mệt, nhìn thấy Cố Trầm quay lại thì càng thêm tủi thân, hai tay xoa xoa tai Cục Bánh mà không thèm để ý tới hắn.

Cố Trầm vươn tay gỡ ngón tay cậu ra: “Chờ tới sinh nhật em anh sẽ dẫn em đi đốt pháo hoa. Hôm nay anh là không ngờ tới, có phải thấy chán lắm không?”

Thật ra cũng không hẳn, ít nhiều gì vẫn còn Cục Bánh chơi cùng, không có gì làm thì có thể ra ban công ngắm Cố Trầm, tốt hơn ở nhà rất nhiều. Chỉ là trong lòng Nhạc Doanh Khuyết thấy trống trải thôi. 

Đứng cách nhiều người như vậy, Nhạc Doanh Khuyết bỗng cảm thấy, nếu Cố Trầm không quay xung quanh cậu thì cậu cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm về hắn.

Nhạc Doanh Khuyết quá đơn thuần, vui buồn giận hờn gì đều hiện ra hết trên mặt, Cố Trầm chẳng cần tốn công dò đoán.

Cố Trầm siết lấy ngón tay trắng nõn của Nhạc Doanh Khuyết, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu: “Bé cưng, đáp lại anh một câu đi.”

Tâm trạng trở nên tốt hơn một chút, Nhạc Doanh Khuyết ngại ngùng: “Làm gì vậy chứ.”

Thật vui vẻ, vừa dễ dụ lại dễ gạt, Cố Trầm đang định hôn môi cậu để thúc đẩy tình cảm của hai người thì cửa bỗng bị mở ra két một tiếng, Doãn Bạch ồn ào la lên: “Anh họ.”

Hết chương 9.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện