Không hiểu hôm nay là ngày gì mà liên tục có người phá hỏng chuyện vui của Cố Trầm.

Nhạc Doanh Khuyết vừa thấy đó là người lạ thì bèn giãy giụa muốn lách ra khỏi lồng ngực Cố Trầm. Cố Trầm nhanh chóng ôm chặt cậu lại, không cho cậu chạy.

“Làm gì thế hả? Vào phòng người khác mà không biết gõ cửa à!?” Như ăn phải thuốc nổ, Nhạc Doanh Khuyết tựa vào ngực Cố Trầm cũng cảm nhận được độ rung rung phập phồng từ lồng ngực hắn.

Người bước vào lại dửng dưng như không, không sợ hãi chút nào: “Ai mà biết được anh đang làm chuyện mờ ám gì trong này.”

Bấy giờ Nhạc Doanh Khuyết mới ngẩng đầu lên nhìn người nọ, là một Omega xinh đẹp, nhìn trông cũng xấp xỉ tuổi mình. 

“Em họ anh, Doãn Bạch.” Cái người Cố Trầm này như có hai khuôn mặt khác nhau, lúc đối xử với Nhạc Doanh Khuyết vẫn luôn luôn tốt tính.

Thấy Cố Trầm không giới thiệu Nhạc Doanh Khuyết cho mình, Doạn Bạch không định đi ra ngoài, nghiêng đầu: “Anh họ, anh đừng nói với em đây là anh dâu nhé.”

“Đúng rồi đấy.” Cố Trầm chỉ hận không thể tống cổ Doãn Bạch ra ngoài.

“Tôi không phải…bọn tôi không…”

“Chúng ta không yêu nhau, biết rồi.” Cố Trầm vô cùng nuông chiều Nhạc Doanh Khuyết.

Doãn Bạch thầm liếc nhìn, nói tiếp: “Anh họ, bác trai bảo anh xuống nhà.”

Cố Trầm phát cáu lên được. Hắn không phải gác cổng, sao phải xuống chào hỏi khách khứa cơ chứ. Nói vài câu với Nhạc Doanh Khuyết xong hắn mới miễn cưỡng kéo Doãn Bạch ra ngoài.

Sau khi Cố Trầm ra khỏi phòng rồi Nhạc Doanh Khuyết mới nhớ ra mình vẫn chưa đưa bánh quy cho Cố Trầm, bèn lặng lẽ lấy túi bánh quy từ trong túi ra. Bấy giờ Doãn Bạch lại lén lút lẻn vào phòng.

Cậu ta khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn Nhạc Doanh Khuyết: “Cậu thực sự ở bên anh họ tôi rồi à?”

“Không…” Nhạc Doanh Khuyết lắc đầu. Hai người họ không có yêu sớm đâu.

Doãn Bạch còn lâu mới tin. Theo tính cách của anh họ cậu ta thì chưa bao giờ theo đuổi ai đến mức như thế này, như thể nói to một chút cũng sợ hù cho Omega này sợ hãi.

Doãn Bạch thầm cay đắng trong lòng, nhìn thấy Nhạc Doanh Khuyết cầm bánh quy, bỗng dưng cậu ta lại gần giật lấy: “Tặng anh họ tôi à?”

Bánh quy làm không được ngon lắm, Nhạc Doanh Khuyết tự ti gật đầu.

“Đừng bảo đây là quà sinh nhật cậu tặng anh ấy đấy nhé?” Doãn Bạch coi thường hỏi.

Nhạc Doanh Khuyết ngốc ngốc gật đầu. Doãn Bạch ngạc nhiên: “Cậu keo kiệt thật đấy.”

Bị người ta nói thẳng vào mặt như vậy, Nhạc Doanh Khuyết cảm thấy hơi khó chịu. Cậu thầm nghĩ mình còn tặng Cố Trầm chiếc cốc nữa mà, nhưng túi bánh quy này đúng là cũng để dành tặng Cố Trầm.

Doãn Bạch chẳng nói chẳng rằng mở túi bánh. Nhạc Doanh Khuyết chưa kịp ngăn lại thì cậu ta đã lấy bánh ra rồi cắn một miếng, thản nhiên bình luận: “Khét lẹt.”

Doãn Bạch ném trả túi bánh quy cho Nhạc Doanh Khuyết, phủi vụn bánh trên tay: “Cậu đang chơi trò gì với anh họ tôi vậy? Không thì sao anh ấy lại cho cậu tuỳ tiện vào phòng mình được.” 

Nhạc Doanh Khuyết không trả lời được. Cậu không thích em họ của Cố Trầm cho lắm, nói chuyện chẳng lịch sự gì cả.

Thấy Nhạc Doanh Khuyết không để ý tới mình, Doãn Bạch nói tiếp: “Cậu không phải tên đáng thương nào anh ấy nhặt được đấy chứ.”

Doãn Bạch không tin. Mỗi lần tới nhà Cố Trầm, Cố Trầm đều không cho phép cậu ta tự ý vào phòng ngủ của mình, vậy thì Omega trước mặt này sao có thể tự tiện ngồi trên giường Cố Trầm được chứ, ban nãy lại còn tựa vào ngực Cố Trầm. Đáng ghét nhất là Cố Trầm còn nói chuyện rất nhỏ nhẹ với tên này, hoàn toàn không giống người anh họ dáng vẻ lưu manh kia chút nào.

Châm chọc khiêu khích Nhạc Doanh Khuyết một hồi, Doãn Bạch lại cảm thấy chẳng có nghĩa lý gì. Omega này quá rụt rè, nói cậu hai câu cậu cũng không dám mở miệng, phải nhanh chóng xuống tìm anh họ mới là chuyện quan trọng của cậu ta.

Có lẽ là lòng tự trọng đã bị tổn thương, Nhạc Doanh Khuyết cúi xuống xỏ giày, không biết đang nghĩ gì trong đầu, dây giày cũng không buộc chặt được.

Cậu không muốn đưa bánh quy nữa, cậu muốn về nhà, nhưng cậu vẫn cần phải nói cho Cố Trầm một tiếng. Nhạc Doanh Khuyết xỏ giày bước ra ban công, Cố Trầm sẽ nhìn cậu, cậu sẽ giả vờ chào hắn rồi lặng lẽ rời đi. 

Tiếc là Cố Trầm không ở dưới đó, hắn đang đi theo người lớn xã giao, Doãn Bạch thì kéo cánh tay hắn. Doãn Bạch nhìn thấy Nhạc Doanh Khuyết đứng trên ban công, lè lưỡi như đang khiêu khích với cậu. 

Cậu vốn quen được Cố Trầm dỗ dành, bây giờ lại không có ai tới an ủi. Nhạc Doanh Khuyết thấy cay mũi bèn quay vào phòng. Cục Bánh luẩn quẩn quanh chân cậu, cắn lấy ống quần cậu cố kéo cậu về giường. Nhạc Doanh Khuyết bất lực thả người xuống giường quấn chặt lấy chăn bông, Cục Bánh cũng chui vào theo cậu. Nhạc Doanh Khuyết dựa vào chú chó mềm mại mới thấy bớt khó chịu hơn.

Cố Trầm thấy Doãn Bạch phiền phức chết đi được, chẳng qua không thể trở mặt trước mặt người lớn được nên đành để cậu ta kéo lấy mình. 

Lúc hai người đi tới một chỗ vắng vẻ, Cố Trầm không chịu nổi nữa đẩy đầu Doãn Bạch ra: “Cậu làm cái gì vậy, buông tôi ra.”

“Hừ.” Doãn Bạch không biểu cảm gì liếc nhìn lên ban công, Nhạc Doanh Khuyết không ra ngoài nữa, “Anh họ, chuyện Omega kia là thế nào?”

“Liên quan gì tới cậu? Cảnh sát Thái Bình Dương.” Sinh nhật lần này đúng là mất sức, phải ứng phó với một đống người không muốn gặp, còn người muốn gặp thì bị gạt ra trong phòng.

“Anh thích cậu ta thật à!” 

“Dù thế nào đi nữa thì đúng là tôi rất thích em ấy.” Cố Trầm nói xong đã định bỏ lên lầu tìm Nhạc Doanh Khuyết. 

“Sao anh lại thích cậu ta? Hệt như cái hũ nút, ngồi cả buổi không nhả ra được lời nào.”

“Ha, tôi thích em ấy như vậy đấy.” Cố Trầm quay lại búng đầu Doãn Bạch, “Đừng có lẽo đẽo đi theo tôi làm ra vẻ anh em họ một đôi trời sinh nữa đi.”

“Sao chứ, vốn là một đôi trời sinh mà.”

“Ai thèm một đôi trời sinh với cậu, ai yêu thì yêu chứ không phải tôi. Cậu lớn chừng này rồi mà sau đầu óc không phát triển gì vậy, càng chơi càng phiền.” 

Doãn Bạch thở hồng hộc nói gì đó sau lưng, hắn cũng không quay lại nữa, chạy thẳng lên lầu.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ thấy chăn trên giường độn lên thành một cục. Cố Trầm đi vào thì nhận ra Nhạc Doanh Khuyết đang ôm Cục Bánh ngủ mất rồi. Cục Bánh rất thính, vừa nghe có tiếng động là nó bèn lăn lộn trong lòng Nhạc Doanh Khuyết. Cố Trầm vội vàng đuổi Cục Bánh xuống giường, nhưng Nhạc Doanh Khuyết vẫn bị đánh thức. 

Cố Trầm nhân cơ hội nằm vào chỗ Cục Bánh. Trong chăn ấm áp dễ chịu, Nhạc Doanh Khuyết dụi mắt một lúc lâu mới nhìn rõ Cố Trầm.

“Bánh quy này ở đâu đây?” Cố Trầm thản nhiên nhặt túi bánh lên, xung quanh còn có một vòng hoa rải rác, nhìn qua đã biết là dùng để làm quà tặng, “Em làm à? Làm cho anh?”

Đột nhiên nhớ tới lời Doãn Bạch đã nói, Nhạc Doanh Khuyết không muốn thừa nhận nên vươn tay ra muốn lấy lại. Tay Cố Trầm dài hơn cậu, hắn giơ lên cao hơn.

Ai cũng bắt nạt mình, Nhạc Doanh Khuyết càng nghĩ càng tức, vừa rồi còn chưa khóc đủ, bây giờ lại tiếp tục khóc: “Trả cho em!”

Nghe được âm thanh nức nở, Cố Trầm nâng đầu Nhạc Doanh Khuyết lên, dỗ dành cậu: “Sao em gắt ngủ vậy chứ, cái này có phải để tặng anh không?”

“Không phải.” Nhạc Doanh Khuyết không ngờ mình có bản lĩnh lớn tới vậy, sao đối với người khác thì lá gan nhỏ xíu, mà lúc đối diện với Cố Trầm thì như không biết chừng mực là gì. 

Vừa nghĩ tới Doãn Bạch đã kéo tay Cố Trầm, Nhạc Doanh Khuyết bực bội né khỏi tay Cố Trầm không cho hắn ôm mình. Hai người lăn lộn với nhau trong chăn bông.

“Rốt cuộc là bị làm sao thế?” Nếu nói là thói gắt ngủ lúc rời giường thì hơi quá, Nhạc Doanh Khuyết hiếm khi đùa nghịch với hắn như vậy.

“Em muốn về nhà… Ư…” Nhạc Doanh Khuyết lau nước mắt loạn xạ, vừa nghĩ tới lúc Doãn Bạch kéo tay Cố Trầm là cậu lại thấy tức, bất chợt đẩy ngực Cố Trầm, “Anh đáng ghét lắm!”

Cố Trầm vừa lo vừa buồn cười: “Anh làm gì em mà anh lại thành tên đáng ghét rồi? Hỏi em bị làm sao thì em không nói, hỏi bánh quy có phải làm cho anh không thì em không nhận, em mới đáng ghét ấy.”

“Anh đáng ghét anh đáng ghét!” Nhạc Doanh Khuyết đột nhiên không thèm nói lý lẽ, cắn lên mu bàn tay Cố Trầm một cái. 

Cố Trầm bị đau tới phát bực, giữ chặt lấy cằm Nhạc Doanh Khuyết: “Em lại còn cắn! Nhạc Doanh Khuyết, anh đánh em thật bây giờ!” 

Nhạc Doanh Khuyết sụt sịt cái mũi khóc nấc lên, Cố Trầm hung dữ với cậu, tủi thân quá.

Thực sự hết cách với Nhạc Doanh Khuyết. Thấy cậu khóc nức nở như vậy, Cố Trầm không dám mạnh tay, hạ giọng nói: “Tổ tông à em náo loạn gì đó? Anh chọc giận em ở đâu nào, em nói đi.”

“Rồi rồi rồi, em cắn đi này.” Cố Trầm đưa tay ra trước miệng Nhạc Doanh Khuyết, Nhạc Doanh Khuyết không hề động đậy.

“Anh thừa nhận, em đúng là tổ tông của anh.” Cố Trầm cong lưng cúi xuống nhìn Nhạc Doanh Khuyến, lau nước mắt cho cậu: “Bánh quy này có phải để tặng anh không?”

Cố Trầm nhìn lướt qua bên trong lớp túi: “Ai cắn mất rồi đây? Em đem tặng người khác mà em còn tự ăn mất một cái.” 

Toàn bị bắt nạt, em họ Cố Trầm bắt nạt mình, đến cả Cố Trầm cũng nghĩ oan cho mình. 

Cố Trầm thực sự không nóng nảy, hỏi lại lần nữa: “Có phải cho anh không? Hửm?”

“Bây giờ không cho nữa… Không cho anh nữa đâu…” Nhạc Doanh Khuyết ôm túi bánh quy, hơi kích động.

“Bây giờ không cho, tức là trước đó đã định cho anh à? Em tự nếm thử một miếng thấy khó ăn nên nổi giận với anh?” Thật buồn cười, sao lại trẻ con thế cơ chứ.

Lại còn kêu khó ăn! Nhạc Doanh Khuyết giận run người: “Không phải em cắn mất…chỉ là nó khó ăn thôi… Em không cho anh nữa…”

“Thế ai cắn dở?” Cố Trầm chạm vào túi bánh quy trong tay Nhạc Doanh Khuyết, “Cục Bánh, em trai anh, hay là…Doãn Bạch?”

Quả nhiên lúc nhắc tới Doãn Bạch, vẻ mặt Nhạc Doanh Khuyết cứng đờ lại. Cố Trầm kéo tay Nhạc Doanh Khuyết, lấy túi bánh ra: “Là cậu ta ăn thật à? Cậu ta bị hâm đấy, em tặng anh mà, sao em lại cho cậu ta ăn?”

Cố Trầm nếm thử một miếng, cũng không đến nỗi nào, chỉ hơi ngọt và nướng quá tay một chút. 

“Anh thấy ngon lắm mà.” Cố Trầm nhét nốt phần còn lại vào miệng, chốc sau lại giữ cằm Nhạc Doanh Khuyết, vừa nuốt bánh vừa hỏi Nhạc Doanh Khuyết, “Cũng chỉ có anh để em cắn anh thỏa thích thôi. Thử là người khác xem, anh cáu lên rồi xem răng em có gãy luôn không.” 

Nói xong, đầu lưỡi hắn đã luồn vào miệng Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết như hờn dỗi muốn cắn lưỡi Cố Trầm, nhưng trong đầu chợt loé lên vài hình ảnh lướt qua như một thước phim. Trong phim hay có người cắn lưỡi tự tử, vậy cậu mà cắn thì liệu Cố Trầm có mất mạng hay không. 

Không dám cắn hắn, mà cũng không cam lòng bị hôn trắng trợn như vậy, Nhạc Doanh Khuyết dùng lưỡi mình đẩy đầu lưỡi Cố Trầm, không cho hắn liếm láp loạn xạ nữa. 

Cố Trầm híp mắt, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt hắn, bèn không động đậy nữa, muốn nhìn xem Nhạc Doanh Khuyết sẽ làm gì. 

Hai người đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, Nhạc Doanh Khuyết vẫn luôn là bên tiếp nhận thụ động, chỉ duy nhất lần này là như bị cơn giận che lấp lý trí, cậu đẩy lưỡi Cố Trầm ra, tiến vào khoang miệng hắn. Động tác vừa non nớt vừa ngây thơ, nhưng kỹ thuật hôn kém cỏi đến vậy lại khiến Cố Trầm sắp không kìm được tin tức tố của mình. Trong miệng ngập tràn vị sữa, đều là hương vị do Nhạc Doanh Khuyết liếm qua.

Hôn đến mức không thở nổi nữa, Nhạc Doanh Khuyết mới ngã ụp xuống gối.

Cố Trầm nghĩ thầm cuối cùng cũng bắt được em về tay rồi, bình tĩnh nói: “Hai chúng ta đang làm gì đây nhỉ? Vẫn chưa phải đang yêu sao?” 

“Không phải…” Nhạc Doanh Khuyết chột dạ, vừa xong nhìn kiểu gì cũng giống như cậu chủ động hôn Cố Trầm.

“Vậy em vừa làm gì với anh đây? Trêu hoa ghẹo nguyệt à?” Cố Trầm lau vệt nước bên môi, “Em xem em còn hôn anh kìa, thế mà cũng không phải là yêu nữa, em gặm miệng anh đó hả?”

Bản thân Nhạc Doanh Khuyết vẫn chưa được xoa dịu, trong lòng cậu còn đắn đo chuyện Doãn Bạch kéo tay Cố Trầm, hệt như đang ăn chanh chua: “Anh để cậu ta kéo tay anh.”

“Gì cơ?” Nhạc Doanh Khuyết nói một câu không đầu không đuôi khiến hắn bối rối.

“Em họ anh, kéo tay anh.”

Cuối cùng Cố Trầm cũng nghe rõ. Doãn Bạch ăn bánh quy, lại còn kéo tay hắn, bây giờ Nhạc Doanh Khuyết đang giận dỗi với hắn, đúng là đang khó chịu* thật rồi.

*Gốc ở đây là “biệt nữu”, dịch ra nó có nghĩa là khó chịu nên mình để như vậy.

Cố Trầm ôm Nhạc Doanh Khuyết, biểu cảm trên mặt suýt nữa mất tự chủ: “Nhạc Doanh Khuyết, em ghen à?” 

“Không có…” Nhạc Doanh Khuyết vừa nói, Cố Trầm đã cọ cọ chóp mũi mình với cậu.

Thế rồi cậu nghe Cố Trầm hung dữ nói: “Vậy mà cũng không chịu thừa nhận, không thì em đi mà gặm miệng người khác đi.”

Nhạc Doanh Khuyết lì lợm cả buổi không nói gì, Cố Trầm nói tiếp: “Giường anh êm không?”

Không cần biết Nhạc Doanh Khuyết có thừa nhận hay không, Cố Trầm bóp mặt cậu: “Bây giờ chúng ta coi như ngủ chung một giường rồi nha.”

“Em ngủ trên giường của anh, lại còn ghen tuông nữa, anh cảm thấy thế này cũng không giống như mình đang yêu nhau cho lắm.” Cố Trầm mân mê môi Nhạc Doanh Khuyết, “Vợ anh mới dám làm những điều này chứ? Em là vợ anh hả?”

Nhạc Doanh Khuyết không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Trầm, biết nói gì mới có thể chiếm thượng phong đây? 

Cố Trầm không ép cậu trả lời, nếu cậu không nói gì thì hắn cũng dễ dàng xử lý được thôi, không nói thì hôn ngay lập tức.

Hết chương 10.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện