Chương 402

“Còn Tiêu tổng, vì sao lại xuất hiện ở đây?”

Giọng điệu xa cách của cô, hoà cùng chút xa lạ tự trong đáy lòng ấy khiến Tiêu Kỳ Nhiên có chút phiền muộn.

Anh nới lỏng cổ áo của mình, bình tĩnh nói: “Tôi đến đây kiểm tra mức độ hoàn thành công việc của cô.”

Giang Nguyệt vẫn đứng yên, anh ta liền đi tới: “Nhiệm vụ tôi giao cho các cô, hoàn thành đến đâu rồi?”

Chị Trần lập tức lui về phía sau một bước, nhường chỗ cho hai người.

Dù cho chị muốn bảo vệ Giang Nguyệt thế nào đi chăng nữa, nhưng chị cũng chỉ là một người làm công ăn lương, vì vậy chỉ có thể chấp nhận và thi hành mệnh lệnh của ông chủ.

Giang Nguyệt im lặng một hồi, lòng bàn tay hơi nóng lên: “Đang tiến hành. Đối phương không có ý muốn hợp tác, nhưng tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.”

“Giang Nguyệt, đó không phải là đáp án mà tôi muốn nghe.” Anh lạnh lùng nói.

Đương nhiên Giang Nguyệt biết điều đó.

Tiêu Kỳ Nhiên chưa bao giờ muốn nghe một câu trả lời mơ hồ, anh chỉ cần một kết quả chắc chắn.

Cung đường xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có xe chạy ngang qua, mang theo tiếng gió rít gào bên tai.

Trong bầu không khí này, Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, giọng nói khéo léo và tự nhiên:

“Nếu không giành được hợp đồng đại diện với Vitaly, Tiêu tổng tính điều tôi về Bắc Kinh sao?”

Sự im lặng của Tiêu Kỳ Nhiên chính là đáp án.

Giang Nguyệt thở dài, không khỏi nở một nụ cười.

Cô đã biết rõ câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi thử lại.

Giang Nguyệt đã sớm hiểu được, cô giống như một con chim sẻ bị quấn dây quanh đôi chân.

Rõ ràng là đã được thả ra khỏi lồng rồi, nhưng vẫn có một lực kéo vô hình đang kéo cô lại, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cô trở về lồng.

“Trần Duyệt, cô về trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Giang Nguyệt.” Người đàn ông dùng giọng điệu vô cùng mạnh mẽ ra lệnh.

Chị Trần khựng lại một chút, do dự mở miệng: “Tiêu tổng, hôm nay Giang Nguyệt làm việc cả buổi chiều rất mệt mỏi. Nên để cô ấy nghỉ ngơi sớm một chút…”

“Có vấn đề gì sao?” Khuôn mặt anh ta trầm xuống.

Chỉ một câu nói ấy khiến chị Trần không thể nói thêm được nữa, chỉ có thể nhìn về phía Giang Nguyệt: “Vậy thì Nguyệt Nguyệt…”

“Chị Trần, chị cứ về nghỉ ngơi trước đi.” Giang Nguyệt cười nhạt: “Hôm nay chị ở bên cạnh em cả buổi chiều, chị cũng nên nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Cô không muốn chị Trần bị gây khó dễ.

Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên lên xe, cô mới nhận ra là anh vừa xuống máy bay, xe này là do khách sạn phái tới để đón anh, trên xe vẫn còn để hành lý của anh.

“Về khách sạn đi.” Vừa lên xe, Tiêu Kỳ Nhiên nói với tài xế một câu, sau đó liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Có thể thấy, anh đang rất mệt mỏi.

Giang Nguyệt đi theo anh vào trong xe, cúi đầu không nói một lời, bím tóc rủ xuống trước ngực.

Ngoan ngoãn và khéo léo, nhìn cô thực sự rất giống như một nữ sinh chưa từng bước chân vào xã hội.

“Gần đây cô có hợp tác cùng Bách Kiều à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện