Chương 401

Chị Trần đăng ảnh về Giang Nguyệt cũng là để thu hút các đối tác tiềm năng, đó là thói quen làm việc của chị Trần.

Bức ảnh vừa được đăng lên đã nhận không ít lượt thích và bình luận, cũng có một số đối tác nhắn tin trò chuyện riêng với chị Trần về lịch trình của Giang Nguyệt.

Dưới sự giúp đỡ và hướng dẫn của Giang Nguyệt, nữ diễn viên kia dần dần làm chủ được cảm xúc. Diễn xuất ngày càng mượt mà và không còn cảm giác cứng nhắc như lúc trước đây.

Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đang định vào hậu trường thay y phục rồi về nhà thì trưởng đoàn chạy tới, nói muốn tặng cô bộ quần áo này:

“Cô Giang, bộ váy này rất mới, cô mặc lên trông rất đẹp, vậy nên chúng tôi tặng cô, coi như là một món quà nhé.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt lắc đầu định từ chối thì chị Trần lại nói với Giang Nguyệt, có mấy tạp chí đã mời cô chụp bộ ảnh theo phong cách dân quốc.

Đến lúc đó còn phải quay phim, nếu lại phải đi mua quần áo thì sợ là sẽ không kịp, bộ váy này đúng lúc có thể dùng được.

“Cảm ơn trưởng đoàn.” Giang Nguyệt không tiếp tục từ chối nữa, mà là lễ phép cảm ơn.

Trời cũng không còn sớm, Giang Nguyệt cũng lười đến phòng thay đồ để thay quần áo, nên cô để chị Trần thu dọn quần áo của mình rồi rời đi luôn.

Dù sao thời tiết ở Hoa Thành rất ấm áp, cho nên dù cô mặc như vậy ra ngoài cũng không cảm thấy lạnh.

Bước ra ngoài được hai bước, Giang Nguyệt liền nghiêng đầu nghe chị Trần nói chuyện, rồi sau đó cúi đầu nhìn con đường phía trước.

Đi qua một đoạn, cô bỗng ngẩng đầu lên.

Người đàn ông lẳng lặng đứng cách cô không xa, đôi mắt có màu xanh đen nhàn nhạt, nhìn qua có vẻ rất mệt mỏi.

“Giang Nguyệt, lại đây.”

Tiêu Kỳ Nhiên nói một cách ngắn gọn.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt nam nhân kia, Giang Nguyệt sững sờ, thậm chí còn có chút cảm thấy xa lạ.

Chỉ có nửa tháng không gặp nhau thôi, mà lại tựa như cả một thế kỷ dài mới trôi qua.

Lâu đến nỗi cô sắp quên mất bóng hình của anh.

Giang Nguyệt đứng tại chỗ rất lâu nhưng không đi tới.

Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng đứng bên đường, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, cả thân hình đều lập loè dưới những ánh đèn.

Anh chỉ đứng đó, nhìn về phía cô.

Cô mặc một bộ trang phục dân quốc với mái tóc được tết gọn, trông giống như một nữ sinh chưa tốt nghiệp, toát lên vẻ thuần khiết và trong sáng.

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên híp lại, lạnh lùng chăm chú nhìn cô, nhưng tình cảm trong đáy mắt lại sâu hun hút:

“Tôi cho cô đến Hoa Thành, là để cho cô an nhàn như vậy sao?”

“Tôi đang làm việc mà.” Giang Nguyệt bình tĩnh nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đó:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện