Chương 212

“Giang Nguyệt, nói cho tôi biết, trong ly này có cái gì?”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên như thấm vào một tầng băng sương, hóa thành vô số thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng về phía Giang Nguyệt.

Đôi chân thon dài được bọc trong chiếc quần âu thẳng tắp của Tiêu Kỳ Nhiên đứng chắn trước mặt Giang Nguyệt. Gương mặt anh lộ ra vẻ không kiên nhẫn:

“Giang Nguyệt, trả lời tôi.”

Đối mặt với sự tra hỏi của Tiêu Kỳ Nhiên, khuôn mặt Giang Nguyệt không có bất kỳ thay đổi gì, mà chỉ có vẻ bình tĩnh.

“Chỉ là một ly rượu có nước cam.” Giang Nguyệt nhướng mi, ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ như cũ: “Trong ly của tôi có cái gì, Tiêu tổng cũng muốn quản sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chăm chú vào mắt của cô, muốn thông qua đó tìm ra một chút manh mối nào đó.

Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng của anh mới chậm rãi nói ra một câu: “Ngoại trừ nước cam, không có gì khác?”

Giang Nguyệt có xúc động muốn hất mặt vô số lần. Nhưng cảm nhận được vô số ánh mắt đang hướng về phía mình, cô siết chặt lòng bàn tay, áp chế hơi thở, giữ giọng nói bình tĩnh: “Ngoại trừ nước cam, thì là rượu.”

Ngón tay Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng chạm lên thành ly, sau đó cầm lên đưa lên chóp mũi khẽ ngửi.

Không có mùi gì đặc biệt, chỉ là mùi rượu hơi nồng.

Anh nhướng mày, trực tiếp đưa tới trước mặt Giang Nguyệt, giọng nói thờ ơ: “Uống đi.”

Chất lỏng trong ly rượu khẽ đung đưa theo chuyển động của anh.

Nghe thấy câu này, vẻ mặt Tần Di Di lập tức lo lắng ngắt lời: “A Nhiên, anh đừng xúc động!”

Sau đó cô ta thấp giọng nói: “Nếu trong rượu thật sự có thứ gì đó, vậy chị Giang Nguyệt chẳng phải là sẽ mất mặt trước nhiều người như vậy sao?”

Âm thanh không lớn nhưng Giang Nguyệt nghe rõ ràng. Đầu ngón tay trắng nõn của cô không khỏi siết chặt.

“Đó là việc của cô ta.” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên mím chặt, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn cô: “Không dám uống thì chứng tỏ có vấn đề.”

Hai câu nói hời hợt này lại khiến Giang Nguyệt nhịn không được bật cười.

Thật lố bịch.

Chỉ dựa vào một câu nói của Tần Di Di mà Tiêu Kỳ Nhiên đã xác định rượu của cô có vấn đề, còn nhất định phải để cô uống rượu trước mặt mọi người.

Chuyện này không khác gì đang trực tiếp nghi ngờ nhân phẩm của Giang Nguyệt, thậm chí còn chà đập nhân phẩm của cô dưới đất.

Đã muốn cô thêm tội thì nói cái gì chẳng được đúng không?

Giang Nguyệt vốn là mỹ nhân, đêm nay trang điểm càng thêm lộng lẫy quý phái, dưới ánh đèn của đại sảnh xa hoa, diện mạo vốn đã xinh đẹp kia lúc này lại càng kinh diễm.

Nụ cười của cô giống như mặt trời lặn đỏ rực. Đẹp đến nỗi có một cảm giác tuyệt vọng.

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Rõ ràng hệ thống sưởi trong đại sảnh đã được bật hết công suất nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy mình giống như đang ở trong hầm băng.

Cái lạnh ập đến toàn thân cô, chạm đến nơi sâu nhất trong trái tim cô. Lạnh đến nỗi khiến cô run rẩy.

“Được, tôi uống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện