Chương 173

Tiêu Kỳ Nhiên: “Gì đây?”

Tống Du: “Bổ não.”

Tiêu Kỳ Nhiên: “…”

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng đen hơn, tức giận ném quả óc chó lên bàn:

“Tống Du, cậu tốt nhất sớm nên thu lại hết những tâm tư không nên có đi.”

“Tâm tư gì?” Tống Du không giận mà cười, đứng đắn hỏi một câu.

Đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Kỳ Nhiên giờ phút này đã bình tĩnh lại, môi mỏng khẽ mím lại:

“Tôi nhắc nhở cậu một chút, chú Bạch hai ngày trước mới gọi cho tôi nói là năm nay Bạch Hạc sẽ trở về ăn tết.”

Nghe được cái tên quen thuộc này, sắc mặt của Tống Du nhạt đi một chút.

Nhìn thấy sắc mặt của Tống Du, Tiêu Kỳ Nhiên tùy ý cởi cúc áo trên cùng, nới lỏng cổ áo, bộ dạng vừa tao nhã lại vừa bại hoại.

“Thế nào? Đến lúc đó cậu định xem hai người phụ nữ tranh giành cậu à?” Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên hỏi một câu.

Nụ cười trên mặt Tống Du cuối cùng cũng biến mất, chỉ lạnh lùng mở miệng:

“Chuyện của tôi, tôi sẽ tự xử lý.” Anh đi tới, đặt tay lên vai Tiêu Kỳ Nhiên: “Còn cậu, nếu thật sự muốn ở bên cạnh Tần Di Di kia, cũng đừng dây dưa với Giang Nguyệt không buông như vậy nữa.”

“Đó là hại người, cũng hại cả bản thân mình.”

Tiêu Kỳ Nhiên không nói gì, đôi mắt trầm xuống.

“Ăn cơm chưa?” Tống Du không muốn tiếp tục đề tài này nên hỏi: “Nếu chưa thì cùng ăn với tôi.”

“Tôi không đói.”

Từ nãy đến giờ, Tiêu Kỳ Nhiên bị tức giận đến no, còn ăn uống cái gì nữa.

Tống Du cũng không thèm để ý tới hắn nữa: “Cậu không ăn, tôi ăn. Đói chết đi được.”

Đến khi Tống Du hâm nóng thức ăn xong bưng ra, thì đã thấy Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi sẵn ở bàn ăn.

Tống Du: “Không phải cậu nói không ăn sao?”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, nhưng mặt mày nghiêm túc: “Lúc nãy không muốn ăn. Bây giờ lại thấy hơi đói.”

Anh cúi đầu nhìn những món ăn thơm phức trên bàn, dùng đũa nếm thử vài miếng:

“Ngon đó. Xem ra gần đây tay nghề nấu ăn của cậu tiến bộ rồi.”

Tống Du nghe xong thì liền vui vẻ: “Ngon đúng không? Nhưng không phải do tôi nấu đâu.”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại.

Tống Du lộ ra vẻ đắc ý, hất cằm về phía cửa: “Hôm qua tôi tăng ca, hàng xóm làm cho tôi đó, ăn ngon không?”

Hàng xóm mà Tống Du nói, đương nhiên là Giang Nguyệt rồi.

Quả nhiên, khi anh nói ra những lời này, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lập tức trở nên khó coi đến cực điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện