Chương 172

Người đàn ông chậm rãi đi theo, đứng ở sau lưng cô nói:

“Là do cô quá ngu ngốc, tự cho rằng mình là người tốt, cho nên mới bị người khác hết lần này đến lần khác khi dễ cô.”

“Cô cho rằng cô vì tình thân mà đối tốt với bọn họ, nhưng thực ra bọn họ chỉ muốn lợi dụng cô mà thôi.”

Tiêu Kỳ Nhiên từng bước đi tới phía sau Giang Nguyệt. Bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng ổn định mu bàn tay của cô, dễ dàng cắm chìa khóa vào ổ.

Mùi tuyết tùng lạnh lẽo quen thuộc xông vào mũi làm cho cả người Giang Nguyệt run lên.

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ đỉnh đầu cô truyền đến: “Giang Nguyệt, đừng nghĩ mọi người đều tốt như vậy.”

Nhìn cánh cửa mở ra, hô hấp Giang Nguyệt dồn dập, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, từ trong ngực Tiêu Kỳ Nhiên giãy ra:

“Anh có tư cách gì mà dạy bảo tôi?”

Nói xong, cô đóng sầm cửa lại trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên híp lại, thân hình cao lớn đứng trước cửa nhà, sắc mặt càng lúc càng đen.

Đúng lúc này, cửa nhà đối diện nhà Giang Nguyệt mở ra.

“Không ngờ nha, đường đường là Tiêu Tổng mà cũng bị người ta đóng cửa vào mặt.”

Tống Du đang mặc quần áo ở nhà, dựa vào khung cửa, ung dung nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.

“Bị phụ nữ chặn cửa không cho vào à?” Tống Du nhìn sắc mặt đen thui của Tiêu Kỳ Nhiên, nhịn không được cười trêu chọc:

“Khuôn mặt này của cậu mà cũng có lúc bị cự tuyệt. Thật là không dễ dàng mà.”

Nghe thấy giọng điệu cao ngạo, xen vào chuyện người khác của người đàn ông phía sau truyền đến, Tiêu Kỳ Nhiên quay đầu liếc hắn một cái:

“Nhà này là cậu tìm cho cô ấy?”

Tống Du thú nhận: “Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, chẳng lẽ Tiêu tổng cũng phải quản?”

Bạn bè?

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, cảm thấy những lời này có chút quen tai.

Giống như Giang Nguyệt cũng từng nói như vậy.

Cô ấy nói cô ấy và Tống Du chỉ là bạn bè.

Nghĩ đến đây, Tiêu Kỳ Nhiên khẽ hừ một tiếng:

“Làm bạn với người mình thích, cũng chỉ có Tống Du cậu mới có thể làm được.”

Nghe thấy giọng điệu châm chọc của bạn thân, mặt Tống Du vẫn không đổi sắc:

“Vẫn còn tốt hơn một số người, ngay cả thích cũng không dám thừa nhận.”

Mi tâm Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại, ngữ khí trở nên lạnh hơn: “Cậu cho rằng tôi thích Giang Nguyệt?”

Tống Du im lặng, từ chối cho ý kiến.

Tiêu Kỳ Nhiên tâm tình phiền não, trực tiếp đi vào nhà Tống Du.

Anh bước vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, khuôn mặt tuấn tú rõ ràng là tối sầm lại, như muốn nói người khác không được đến gần.

“Có muốn ăn không?”

Tống Du đi tới, nhét vào tay anh hai quả óc chó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện