Chương 1104

“Tối nay em muốn ăn gì?”

“Tôi không muốn ăn ở ngoài, anh nấu được không?”

Giang Nguyệt thề rằng cô chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.

Đến khi nhìn thấy người đàn ông đeo tạp dề màu hồng đang đứng trong bếp rửa và thái rau một cách khéo léo, cô tưởng mình đang bị ảo giác.

Giang Nguyệt hỏi: “Anh biết nấu ăn à?”

Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi biết một chút, nhưng hầu hết là mấy món em ăn không được.”

Khi đi du học, Tiêu Kỳ Nhiên tự mình thuê nhà, thỉnh thoảng vào bếp mày mò một chút gì đó, tuy không phải là ngon, nhưng vẫn có thể ăn được.

Giang Nguyệt bĩu môi, vô thức phàn nàn: “Vậy mà trước kia nửa đêm anh còn bắt tôi phải dậy nấu ăn cho anh.”

Cô vẫn nhớ từng điều nhỏ nhặt.

Bàn tay đang thái rau của Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại, khẽ mỉm cười bất lực: “Nguyệt Nguyệt của chúng ta thù dai như vậy sao?”

“Đúng vậy, tôi còn nhớ rõ ràng, nửa đêm có người bảo tôi làm bữa khuya, còn bảo tôi phải lái xe đến đón.”

Anh biết mình không có lý nên chỉ có thể gật đầu cam chịu: “Là lỗi của tôi, tôi thừa nhận.”

Giang Nguyệt không chịu bỏ qua, nâng cằm hếch lên, hai tay chống nạnh: “Chỉ cần nhận lỗi là được sao?”

Đến cả cách cô tùy hứng vô lý cũng thật dễ thương.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô, sau đó xoay người mở vòi nước, rửa tay xong, anh lập tức nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Vậy em muốn tôi chuộc lỗi như thế nào, hủh?”

“Nguyệt Nguyệt, vậy em muốn tôi chuộc lỗi như thế nào?”

Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu hít một hơi thật sâu, giống như một người thiếu oxy vừa mới được thở oxy, không thể buông tay.

Hai tay anh đặt ở lưng dưới của cô, dùng động tác quen thuộc nhấc áo cô lên, đang chuẩn bị thực hiện động tác tiếp theo thì lại bị giữ lại.

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khẩn cầu, giọng nói mềm mại yếu ớt:

“Vẫn còn đau…”

Đêm qua, anh gần như không hề ngừng lại.

Cô đã cạn kiệt sức lực, kết quả cuối cùng sau khi buông thả là lưng và chân đau nhức, như thể đêm qua cô ấy đã trải qua một trận chiến cam go.

Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm vào vết đỏ khả nghi trên cổ áo của cô, đó là dấu vết hành vi xấu xa của anh đêm qua.

Giọng anh trầm xuống, giọng điệu chậm rãi mà tao nhã: “Đau ở đâu?”

Vừa nói, anh vừa dùng tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô như muốn kiểm tra, nghiêm túc hỏi cô:

“Ở đây có đau không?”

Giang Nguyệt mím môi dưới, đầu óc như có dòng điện chạy qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện