Chương 1010

“Lên nào, tôi chở cô đi dạo mấy vòng.”

Anh leo vào chiếc xe đua công thức đã được cải tiến, sau đó huýt sáo với Giang Nguyệt, bảo cô mau lên xe.

Giang Nguyệt mở cửa xe, ngồi vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Cô dùng lực mạnh một chút, khi cửa xe đóng lại phát ra tiếng va chạm rất lớn.

Tiếng “bang” khiến mặt Thịnh Cảnh Tây nhăn lại, trong lòng đau xót: “Nhẹ một chút, bảo bối của tôi.”

Giang Nguyệt không được tự nhiên ho khan hai tiếng: “Bảo bối cái gì mà bảo bối, ăn nói cẩn thận đó.”

“Gì, cô bị bệnh à?” Thịnh Cảnh Tây tức giận trợn mắt: “Ai gọi cô? Ý tôi bảo là cô đóng cửa nhẹ tay chút, kẻo làm tổn thương chiếc xe bảo bối của tôi.”

Giang Nguyệt: “… Ồ.”

Thật hiếm khi cô cũng có thể mắc lỗi một lần.

Giang Nguyệt thắt dây an toàn, quay đầu báo cáo với Thịnh Cảnh Tây: “Tôi đã chuẩn bị xong, lái đi.”

Nể mặt Giang Nguyệt giúp mình lấy được bằng lái xe, anh nhẫn nhịn: “Lúc xuống xe nhớ dịu dàng với bảo bối của tôi đó.”

Nói xong, Thịnh Cảnh Tây khởi động xe, động cơ bắt đầu nóng lên: “Cô ngồi vững chưa? Kỹ năng lái xe của tôi hơi bị tuyệt ấy.”

Giang Nguyệt lắc lắc giấy phép lái xe trong tay nhắc nhở anh: “Lái xe an toàn là trên hết.”

Khi tốc độ xe tăng lên, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy trong nháy mắt đầu óc trống rỗng. Tất cả mọi suy nghĩ đều bị chiếc xe bỏ lại sau đầu, chỉ còn lại khung cảnh thay đổi trước mắt và tiếng gió rít bên tai.

Thân xe trôi đi, Giang Nguyệt cảm nhận được adrenaline tăng vọt, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, lúc đó cô cảm thấy như mình sắp chết.

“Thật sảng khoái!” Thịnh Cảnh Tây hét lên trong gió: “Cùng tôi hét lên đi. Sảng khoái!”

Giang Nguyệt mở to hai mắt nhìn khoảng đất bằng phẳng rộng mở trước mặt dần dần thu hẹp lại, sau đó cọ xát, trôi dạt ở các góc khác nhau, bánh xe thỉnh thoảng phát ra âm thanh, toàn thân cô cảm thấy hưng phấn.

“Thật sảng khoái!”

Cô nhắm mắt lại, cảm thụ gió xẹt qua mặt, thổi tung mái tóc của cô, cả người giống như đã rời khỏi thân thể, linh hồn cũng dần dần thoát ra khỏi cơ thể.

Dường như cái chết đang vẫy tay chào cô.

Khóe môi Giang Nguyệt từng chút từng chút cong lên, ý niệm trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Cô cảm thấy mình rất nhanh sẽ bước vào nơi mà vô số lần cô muốn đến.

Khi chiếc xe dừng lại, Giang Nguyệt từ từ mở mắt ra.

“Chúng ta đã lên tới đỉnh núi rồi.” Thịnh Cảnh Tây quay đầu nhìn cô, cười toe toét:

“Vừa rồi có cảm thấy rất sảng khoái hay không, tất cả đều bỏ lại phía sau.”

Giang Nguyệt gật đầu đồng ý: “Ừ, cảm thấy rất nhẹ nhõm, cái gì cũng không cần nghĩ tới.”

“Cô rất có năng khiếu đấy, đến học đua xe với tôi đi.”

Thịnh Cảnh Tây nháy mắt với cô, nhưng trong lòng Giang Nguyệt biết anh đang nói đùa:

“Không được, tôi lái không tốt, dễ xảy ra chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện