Dịch: Kogi
Hai người họ gọi video khoảng nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng Chung Tập phải thuyết phục mãi Dung Miên mới chịu đeo chiếc vòng cổ ren đáng yêu cho mình xem, nhưng ngay sau đó họ cũng nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng…
Dung Miên ở dạng mèo không thể tự mặc quần áo.
Thế là cậu ngậm vòng cổ đi đến trước màn hình điện thoại, để vòng lên mặt bàn, dùng chân trước hẩy một cái, sau đó cúi xuống chui đầu vào một cách khó khăn. Cuối cùng vòng cổ cũng chỉ có thể miễn cưỡng treo trên đỉnh đầu, Chung Tập sợ cậu tiếp tục chơi như vậy có thể sẽ tự thắt mình lại nên bảo cậu thôi không cố nữa.
Dung Miên bèn chọn một chiếc túi giấy Starbucks cỡ vừa mà cậu thích nhất, quyết định biểu diễn ngủ cho Chung Tập xem. Túi giấy kiểu này cậu đã chơi rách hai cái rồi, Chung Tập cứ thế nhìn cậu ngậm túi giấy đi đến trước màn hình rồi thả xuống chui đầu vào trong. Sau một hồi loay hoay, cậu đã luồn được vào túi nằm cuộn tròn người, chỉ lộ ra mỗi cái đầu lông xù, khẽ kêu “meo” một tiếng với Chung Tập.
Một người một mèo hơi khó giao tiếp, vì vậy Chung Tập chỉ có thể kể những chuyện thú vị trong buổi chụp hình sáng sớm nay của mình. Ban đầu Dung Miên còn nghe rất nghiêm túc, nhưng có thể là do túi giấy mang lại cảm giác an toàn, Chung Tập thấy mắt cậu dần dần khép lại, đầu cũng gật gù lên xuống.
Năm phút sau, mèo đen nhỏ hít thở đều đặn, Chung Tập biết ngay là Dung Miên ngủ thiếp đi rồi. Anh không nhịn được cầm điện thoại lên chụp màn hình lại.
Sắp bắt đầu chụp bộ ảnh tiếp theo, nhân viên công tác lục tục vào phòng, thợ trang điểm cũng xách hòm đồ nghề đi vào, hỏi anh có thể bắt đầu trang điểm lại được không.
Chung Tập không muốn đánh thức Dung Miên, anh hơi do dự ngắt máy, sau đó gửi tin nhắn Wechat nói mình phải chụp hình tiếp, buổi tối nói chuyện với cậu sau. Mà không biết có phải ảo giác của Chung Tập không, anh cứ cảm thấy ánh mắt thợ trang điểm nhìn mình có gì đó phức tạp, nhưng dù sao anh cũng quen bị người khác săm soi rồi nên cũng không nghĩ nhiều.
Đây là một buổi chụp hình với cường độ cao, lúc xong việc đã là chạng vạng tối ở trời tây rồi. Vì đang ở nước ngoài nên cũng ít fan cuồng theo dõi và đám paparazzi bám đuôi hơn, có thể nói đây là thời điểm thanh tịnh hiếm có đối với Chung Tập. Vì vậy anh không về khách sạn luôn mà dẫn Từ Hựu Hựu đi dạo phố.
Từ Hựu Hựu là một cô gái hơn hai mươi tuổi, đang là độ tuổi thích cái đẹp. Chung Tập thấy cô nàng cứ nhìn mấy bộ quần áo và túi xách trưng bày trong tủ kính không rời mắt nhưng cuối cùng vẫn không dám tiến vào.
Cô đã đi theo Chung Tập nhiều năm, vì vậy anh cũng rộng rãi mở hầu bao bảo cô vào chọn túi xách mình thích nhất, anh sẽ thanh toán. Sau đó Chung Tập ngồi trên băng ghế dài ở quảng trường trung tâm, thở dài một hơi.
Sắc trời u ám, đèn đường sáng trưng, bên cạnh đài phun nước có rất nhiều bồ câu. Chung Tập nhớ hình như Dung Miên rất thích mấy chú chim nhỏ, vì vậy bèn mua một gói ngô nhỏ ở sạp hàng gần đó rải cho lũ bồ câu ăn. Bồ câu tranh nhau mổ hạt ngô trông rất ngốc nghếch. Chung Tập cầm gói hạt ngô chụp với chúng nó một bức ảnh rồi gửi cho Dung Miên.
***
Dung Miên ngủ một giấc say sưa.
Sau khi tỉnh dậy việc đầu tiên cậu làm là biến về hình người, mặc đồ ngủ, sau đó về phòng ngủ gấp gọn túi giấy của mình cất đi, đồng thời không quên cầm chiếc vòng cổ ren chưa kịp phát huy tác dụng kia chuẩn bị trả về chỗ cũ. Nhưng Dung Miên bỗng nhớ lại vẻ mặt tiếc nuối của Chung Tập lúc đó, cậu do dự một chút, cuối cùng không cho nó vào tủ mà để ở vị trí khá dễ thấy trên bồn rửa tay, quyết định chờ Chung Tập về nhà sẽ bảo anh đeo lên cho mình.
Sau đó Dung Miên quay về phòng ngủ, phát hiện điện thoại của mình sắp hết pin, vừa hay cũng đọc được tin nhắn Chung Tập gửi.
Lũ bồ câu trong ảnh trông rất mập mạp, nhưng toàn bộ sự chú ý của Dung Miên đều tập trung vào bàn tay đang xách gói hạt ngô của Chung Tập, đó là bàn tay thon dài vô cùng đẹp.
Dung Miên ngắm bức hình một hồi lâu, lâu lắm rồi Chung Tập không sờ cậu, cậu ngưỡng mộ lũ bồ câu kia quá. Cậu nghiêm túc nhắn tin hồi âm: “Bồ câu trông có vẻ ngon, nhưng chúng nó hơi mập, chắc không dễ bắt đâu.”
Sau đó cậu lại nói cho Chung Tập biết buổi chiều sẽ đi chơi bóng rổ với Sử Trừng tiếp.
Nhà của Sử Trừng trong mắt Dung Miên như một công viên giải trí khổng lồ vậy. Có sân bóng rổ, hồ bơi, phòng tập gym, còn có cả sân golf nữa, cậu nghĩ nếu Khổng Tam Đậu đến chơi thì nhất định sẽ muốn ở đây cả đời. Lần trước Khổng Tam Đậu nghe nói Dung Miên gặp được nam thần Sử Liên Thanh của mình thì khóc lóc nhờ cậu xin chữ ký giúp. Vì lần trước đến chơi cậu đã hỏi giúp cô nên hôm nay vừa vào nhà Sử Trừng đã đưa cho cậu một xấp thẻ ký tên.
Dung Miên lật xem một lượt, nói: “Chữ của bố cậu rất đẹp, đóng phim cũng rất hay.”
“Mẹ tôi cũng vậy.” Sử Trừng vui vẻ nói, “Chỉ là bà mất hơi sớm, hồi còn trẻ mẹ tôi nhảy cũng đẹp lắm, ai cũng bảo tôi được di truyền tế bào vận động của bà nên diễn xuất mới dở vậy…”
Dung Miên cảm thấy lúc này mình cần nói gì đó với Sử Trừng, nhưng từ trước đến nay cậu vẫn luôn không giỏi ăn nói cho lắm, càng không biết cách an ủi người khác.
“Không sao.” Thế là Dung Miên vụng về nói, “Tôi không những không có mẹ mà còn không có cả bố nữa.”
Sử Trừng: “…”
Không biết có phải ảo giác không nhưng Dung Miên cảm thấy thái độ của Sử Trừng đối với mình có thay đổi, chẳng hạn như buổi trưa hai người gọi gà chiên về ăn, Sử Trừng chia cho cậu cả hai cái đùi.
Sử Trừng cho Dung Miên xem ảnh của mẹ cậu ta. Bà đúng là một mỹ nhân, Sử Trừng rất giống mẹ, nhưng hồi bé xíu thì cũng béo mũm mĩm như những đứa bé là con người khác, lúc này đang cầm trong tay một con robot, vẫn là dáng vẻ oai như cóc cụ.
“Nhưng vậy là tôi thấy mãn nguyện lắm rồi.” Sử Trừng nói, “Bố tôi rất yêu mẹ tôi, mẹ tôi rất yêu bố tôi, còn tôi chính là kết tình tình yêu của họ, bố mẹ rất yêu thương tôi.”
Dung Miên nói: “Mẹ cậu rất vĩ đại, bố cậu cũng vậy, cô chú là một cặp vợ chồng xứng đôi.”
Khi Dung Miên cố gắng khen người khác, mặc dù từ ngữ tương đối mộc mạc nhưng biểu cảm của cậu luôn luôn chân thành và nghiêm túc nên rất có sức thuyết phục.
Sử Trừng cười hề hề, cậu ta đóng album lại, dẫn Dung Miên lên lầu tham quan tủ giày yêu của mình.
Nhìn bóng lưng Sử Trừng, Dung Miên đột nhiên nhận ra mình và Chung Tập rất giống bố mẹ của Sử Trừng, cũng là một cặp xứng đôi.
Mặc dù sinh sản là bản năng của động vật, nhưng Dung Miên cũng là một chú mèo đã hiểu nhân tính, thế giới của cậu thực ra rất nhỏ. Một phần dành cho chú Vân và Tam Đậu, một phần dùng để chứa đồ ăn ngon, phần lớn hơn còn lại đã bị Chung Tập lấp đầy hết, không còn không gian dư thừa nào nữa.
Cậu chưa từng nghĩ đến đời sau, nhưng cậu không biết Chung Tập thì nghĩ gì trong lòng. Trước đây khi tìm bạn đời cậu đã quên mất điều này, anh cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với cậu. Dung Miên biết Chung Tập là một người rất dịu dàng, có lẽ anh không nhắc đến vì nghĩ đến cảm xúc của cậu. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không muốn có mèo con.
Sau khi về nhà, Dung Miên ngây người nhìn trong tủ lạnh một hồi.
Cậu đang nghĩ hôm nay có nên thêm một ít rau vào thịt ăn cùng không, nhưng mà hình như loại rau nào cũng làm mất vị ngọt của thịt, thế là cuối cùng cậu lấy một quả đào trông có vẻ không tươi lắm ra ăn lót dạ trước.
Vị quả đào hơi lạ, Dung Miên không biết có phải bị hỏng không mà ăn xong cậu thấy rất khó chịu.
Dung Miên lại ngồi bần thần trong phòng khách, nửa tiếng sau Chung Tập gọi điện video đến. Bên chỗ anh đã là sáng ngày hôm sau rồi. Hình như anh đang trang điểm, cậu thấy anh ngồi trước bàn trang điểm, trên đầu kẹp rất nhiều cặp tóc, có bàn tay của ai đó bên cạnh đang giúp anh xịt keo lên lọn tóc trên đỉnh đầu.
Chung Tập ngẩng đầu nói với người đó: “Chị cho em năm phút nhé, em nói chuyện với bạn chút.”
Ngay sau đó một giọng nữ lạ nói “Được”, tiếp đến là tiếng đóng cửa, cuối cùng không gian cũng theo đó yên tĩnh hẳn.
Dung Miên ngơ người hỏi: “Đó là ai?”
Chung Tập đáp: “Là thợ trang điểm.”
Dung Miên: “Ban nãy chị ấy sờ tóc anh.”
Chung Tập không phản ứng kịp, anh nhìn vẻ mặt của Dung Miên một lúc mới hiểu ra chuyện gì, vui vẻ nói: “Không phải đâu, trông chị ấy trẻ thế thôi chứ thực ra con gái đã hai tuổi rồi đấy. Em chớ có ghen linh tinh đó.”
Dung Miên không nói gì hồi lâu, Chung Tập cảm thấy ham muốn chiếm hữu của động vật đúng là đáng yêu thật. Anh nhịn cười huơ tay miêu tả: “Anh không lừa em mà, anh còn được xem ảnh rồi cơ, con bé cao bằng này, cao hơn em khi là mèo có xíu à…”
Dung Miên sững người, chậm rãi cúi đầu khẽ “ồ” một tiếng.
Chung Tập dừng lại, giờ mới phát hiện tâm trạng cậu có vẻ không ổn lắm.
“Sao vậy?” Anh hỏi, “Ăn hết xúc xích và thịt nguội rồi à?”
Dung Miên lắc đầu.
Chung Tập: “Đồ hộp cũng ăn hết rồi? Hay là anh đặt cho em thêm hai thùng nhé…”
Dung Miên vẫn lắc đầu.
Chung Tập chưa kịp nói thêm gì đã thấy Dung Miên hít một hơi thật sâu như hạ quyết tâm làm gì đó. Cậu ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, dè dặt hỏi: “Chung Tập, anh là con người, phải không?”
Chung Tập: “?”
Nếu hiện giờ người nói câu này không phải Dung Miên, nếu giây phút này biểu cảm của Dung Miên không nghiêm túc như vậy thì Chung Tập sẽ nghi ngờ cậu đang chửi mình không phải người.
Chung Tập: “…Phải.”
“Nhưng em là mèo.” Dung Miên nhìn anh chậm rãi nhấn mạnh một lần nữa, “Mèo đực.”
Chung Tập: “…Anh biết mà.”
Anh thực sự không hiểu hàng ngày cậu nghĩ gì trong đầu nữa.
“Có phải em nhớ mấy người bạn nhỏ lông xù kia không? Cả Khổng Tam Đậu nữa?” Chung Tập nghĩ ra một khả năng cao nhất, “Thực ra mấy ngày này em có thể đón họ đến nhà ở, dù sao nhà chúng ta cũng rộng…”
“Chung Tập, đây là nhà của chúng ta.” Dung Miên thất vọng cắt lời anh, “Trong nhà của chúng ta chỉ được có một con mèo duy nhất là em thôi.”
Chung Tập không dám nói tiếp nữa.
Dung Miên lại nhìn anh, sau đó cúi đầu suy tư hồi lâu. Trông cậu có vẻ rất mông lung như đang suy ngẫm đại sự cả đời vậy.
Chung Tập nghe thấy cậu bắt đầu lẩm bẩm: “Nhưng hình như anh không thể biến thành mèo…”
Sau đó cậu chầm chậm giơ tay lên sờ phần bụng bằng phẳng của mình, ngẩng lên nhìn Chung Tập qua màn hình điện thoại, nói với vẻ mặt đau khổ: “Nói cách khác, dù sau này chúng ta có thể giao phối nhưng hình như em không thể sinh mèo con cho anh được.”
Chung Tập: “…?”
“Có điều tuy anh không thể biến thành mèo, nhưng em có thể biến thành người.” Dung Miên nghiêm túc nói, “Chung Tập, anh thì sao? Anh có thể sinh cục cưng cho em không?
Hai người họ gọi video khoảng nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng Chung Tập phải thuyết phục mãi Dung Miên mới chịu đeo chiếc vòng cổ ren đáng yêu cho mình xem, nhưng ngay sau đó họ cũng nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng…
Dung Miên ở dạng mèo không thể tự mặc quần áo.
Thế là cậu ngậm vòng cổ đi đến trước màn hình điện thoại, để vòng lên mặt bàn, dùng chân trước hẩy một cái, sau đó cúi xuống chui đầu vào một cách khó khăn. Cuối cùng vòng cổ cũng chỉ có thể miễn cưỡng treo trên đỉnh đầu, Chung Tập sợ cậu tiếp tục chơi như vậy có thể sẽ tự thắt mình lại nên bảo cậu thôi không cố nữa.
Dung Miên bèn chọn một chiếc túi giấy Starbucks cỡ vừa mà cậu thích nhất, quyết định biểu diễn ngủ cho Chung Tập xem. Túi giấy kiểu này cậu đã chơi rách hai cái rồi, Chung Tập cứ thế nhìn cậu ngậm túi giấy đi đến trước màn hình rồi thả xuống chui đầu vào trong. Sau một hồi loay hoay, cậu đã luồn được vào túi nằm cuộn tròn người, chỉ lộ ra mỗi cái đầu lông xù, khẽ kêu “meo” một tiếng với Chung Tập.
Một người một mèo hơi khó giao tiếp, vì vậy Chung Tập chỉ có thể kể những chuyện thú vị trong buổi chụp hình sáng sớm nay của mình. Ban đầu Dung Miên còn nghe rất nghiêm túc, nhưng có thể là do túi giấy mang lại cảm giác an toàn, Chung Tập thấy mắt cậu dần dần khép lại, đầu cũng gật gù lên xuống.
Năm phút sau, mèo đen nhỏ hít thở đều đặn, Chung Tập biết ngay là Dung Miên ngủ thiếp đi rồi. Anh không nhịn được cầm điện thoại lên chụp màn hình lại.
Sắp bắt đầu chụp bộ ảnh tiếp theo, nhân viên công tác lục tục vào phòng, thợ trang điểm cũng xách hòm đồ nghề đi vào, hỏi anh có thể bắt đầu trang điểm lại được không.
Chung Tập không muốn đánh thức Dung Miên, anh hơi do dự ngắt máy, sau đó gửi tin nhắn Wechat nói mình phải chụp hình tiếp, buổi tối nói chuyện với cậu sau. Mà không biết có phải ảo giác của Chung Tập không, anh cứ cảm thấy ánh mắt thợ trang điểm nhìn mình có gì đó phức tạp, nhưng dù sao anh cũng quen bị người khác săm soi rồi nên cũng không nghĩ nhiều.
Đây là một buổi chụp hình với cường độ cao, lúc xong việc đã là chạng vạng tối ở trời tây rồi. Vì đang ở nước ngoài nên cũng ít fan cuồng theo dõi và đám paparazzi bám đuôi hơn, có thể nói đây là thời điểm thanh tịnh hiếm có đối với Chung Tập. Vì vậy anh không về khách sạn luôn mà dẫn Từ Hựu Hựu đi dạo phố.
Từ Hựu Hựu là một cô gái hơn hai mươi tuổi, đang là độ tuổi thích cái đẹp. Chung Tập thấy cô nàng cứ nhìn mấy bộ quần áo và túi xách trưng bày trong tủ kính không rời mắt nhưng cuối cùng vẫn không dám tiến vào.
Cô đã đi theo Chung Tập nhiều năm, vì vậy anh cũng rộng rãi mở hầu bao bảo cô vào chọn túi xách mình thích nhất, anh sẽ thanh toán. Sau đó Chung Tập ngồi trên băng ghế dài ở quảng trường trung tâm, thở dài một hơi.
Sắc trời u ám, đèn đường sáng trưng, bên cạnh đài phun nước có rất nhiều bồ câu. Chung Tập nhớ hình như Dung Miên rất thích mấy chú chim nhỏ, vì vậy bèn mua một gói ngô nhỏ ở sạp hàng gần đó rải cho lũ bồ câu ăn. Bồ câu tranh nhau mổ hạt ngô trông rất ngốc nghếch. Chung Tập cầm gói hạt ngô chụp với chúng nó một bức ảnh rồi gửi cho Dung Miên.
***
Dung Miên ngủ một giấc say sưa.
Sau khi tỉnh dậy việc đầu tiên cậu làm là biến về hình người, mặc đồ ngủ, sau đó về phòng ngủ gấp gọn túi giấy của mình cất đi, đồng thời không quên cầm chiếc vòng cổ ren chưa kịp phát huy tác dụng kia chuẩn bị trả về chỗ cũ. Nhưng Dung Miên bỗng nhớ lại vẻ mặt tiếc nuối của Chung Tập lúc đó, cậu do dự một chút, cuối cùng không cho nó vào tủ mà để ở vị trí khá dễ thấy trên bồn rửa tay, quyết định chờ Chung Tập về nhà sẽ bảo anh đeo lên cho mình.
Sau đó Dung Miên quay về phòng ngủ, phát hiện điện thoại của mình sắp hết pin, vừa hay cũng đọc được tin nhắn Chung Tập gửi.
Lũ bồ câu trong ảnh trông rất mập mạp, nhưng toàn bộ sự chú ý của Dung Miên đều tập trung vào bàn tay đang xách gói hạt ngô của Chung Tập, đó là bàn tay thon dài vô cùng đẹp.
Dung Miên ngắm bức hình một hồi lâu, lâu lắm rồi Chung Tập không sờ cậu, cậu ngưỡng mộ lũ bồ câu kia quá. Cậu nghiêm túc nhắn tin hồi âm: “Bồ câu trông có vẻ ngon, nhưng chúng nó hơi mập, chắc không dễ bắt đâu.”
Sau đó cậu lại nói cho Chung Tập biết buổi chiều sẽ đi chơi bóng rổ với Sử Trừng tiếp.
Nhà của Sử Trừng trong mắt Dung Miên như một công viên giải trí khổng lồ vậy. Có sân bóng rổ, hồ bơi, phòng tập gym, còn có cả sân golf nữa, cậu nghĩ nếu Khổng Tam Đậu đến chơi thì nhất định sẽ muốn ở đây cả đời. Lần trước Khổng Tam Đậu nghe nói Dung Miên gặp được nam thần Sử Liên Thanh của mình thì khóc lóc nhờ cậu xin chữ ký giúp. Vì lần trước đến chơi cậu đã hỏi giúp cô nên hôm nay vừa vào nhà Sử Trừng đã đưa cho cậu một xấp thẻ ký tên.
Dung Miên lật xem một lượt, nói: “Chữ của bố cậu rất đẹp, đóng phim cũng rất hay.”
“Mẹ tôi cũng vậy.” Sử Trừng vui vẻ nói, “Chỉ là bà mất hơi sớm, hồi còn trẻ mẹ tôi nhảy cũng đẹp lắm, ai cũng bảo tôi được di truyền tế bào vận động của bà nên diễn xuất mới dở vậy…”
Dung Miên cảm thấy lúc này mình cần nói gì đó với Sử Trừng, nhưng từ trước đến nay cậu vẫn luôn không giỏi ăn nói cho lắm, càng không biết cách an ủi người khác.
“Không sao.” Thế là Dung Miên vụng về nói, “Tôi không những không có mẹ mà còn không có cả bố nữa.”
Sử Trừng: “…”
Không biết có phải ảo giác không nhưng Dung Miên cảm thấy thái độ của Sử Trừng đối với mình có thay đổi, chẳng hạn như buổi trưa hai người gọi gà chiên về ăn, Sử Trừng chia cho cậu cả hai cái đùi.
Sử Trừng cho Dung Miên xem ảnh của mẹ cậu ta. Bà đúng là một mỹ nhân, Sử Trừng rất giống mẹ, nhưng hồi bé xíu thì cũng béo mũm mĩm như những đứa bé là con người khác, lúc này đang cầm trong tay một con robot, vẫn là dáng vẻ oai như cóc cụ.
“Nhưng vậy là tôi thấy mãn nguyện lắm rồi.” Sử Trừng nói, “Bố tôi rất yêu mẹ tôi, mẹ tôi rất yêu bố tôi, còn tôi chính là kết tình tình yêu của họ, bố mẹ rất yêu thương tôi.”
Dung Miên nói: “Mẹ cậu rất vĩ đại, bố cậu cũng vậy, cô chú là một cặp vợ chồng xứng đôi.”
Khi Dung Miên cố gắng khen người khác, mặc dù từ ngữ tương đối mộc mạc nhưng biểu cảm của cậu luôn luôn chân thành và nghiêm túc nên rất có sức thuyết phục.
Sử Trừng cười hề hề, cậu ta đóng album lại, dẫn Dung Miên lên lầu tham quan tủ giày yêu của mình.
Nhìn bóng lưng Sử Trừng, Dung Miên đột nhiên nhận ra mình và Chung Tập rất giống bố mẹ của Sử Trừng, cũng là một cặp xứng đôi.
Mặc dù sinh sản là bản năng của động vật, nhưng Dung Miên cũng là một chú mèo đã hiểu nhân tính, thế giới của cậu thực ra rất nhỏ. Một phần dành cho chú Vân và Tam Đậu, một phần dùng để chứa đồ ăn ngon, phần lớn hơn còn lại đã bị Chung Tập lấp đầy hết, không còn không gian dư thừa nào nữa.
Cậu chưa từng nghĩ đến đời sau, nhưng cậu không biết Chung Tập thì nghĩ gì trong lòng. Trước đây khi tìm bạn đời cậu đã quên mất điều này, anh cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với cậu. Dung Miên biết Chung Tập là một người rất dịu dàng, có lẽ anh không nhắc đến vì nghĩ đến cảm xúc của cậu. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không muốn có mèo con.
Sau khi về nhà, Dung Miên ngây người nhìn trong tủ lạnh một hồi.
Cậu đang nghĩ hôm nay có nên thêm một ít rau vào thịt ăn cùng không, nhưng mà hình như loại rau nào cũng làm mất vị ngọt của thịt, thế là cuối cùng cậu lấy một quả đào trông có vẻ không tươi lắm ra ăn lót dạ trước.
Vị quả đào hơi lạ, Dung Miên không biết có phải bị hỏng không mà ăn xong cậu thấy rất khó chịu.
Dung Miên lại ngồi bần thần trong phòng khách, nửa tiếng sau Chung Tập gọi điện video đến. Bên chỗ anh đã là sáng ngày hôm sau rồi. Hình như anh đang trang điểm, cậu thấy anh ngồi trước bàn trang điểm, trên đầu kẹp rất nhiều cặp tóc, có bàn tay của ai đó bên cạnh đang giúp anh xịt keo lên lọn tóc trên đỉnh đầu.
Chung Tập ngẩng đầu nói với người đó: “Chị cho em năm phút nhé, em nói chuyện với bạn chút.”
Ngay sau đó một giọng nữ lạ nói “Được”, tiếp đến là tiếng đóng cửa, cuối cùng không gian cũng theo đó yên tĩnh hẳn.
Dung Miên ngơ người hỏi: “Đó là ai?”
Chung Tập đáp: “Là thợ trang điểm.”
Dung Miên: “Ban nãy chị ấy sờ tóc anh.”
Chung Tập không phản ứng kịp, anh nhìn vẻ mặt của Dung Miên một lúc mới hiểu ra chuyện gì, vui vẻ nói: “Không phải đâu, trông chị ấy trẻ thế thôi chứ thực ra con gái đã hai tuổi rồi đấy. Em chớ có ghen linh tinh đó.”
Dung Miên không nói gì hồi lâu, Chung Tập cảm thấy ham muốn chiếm hữu của động vật đúng là đáng yêu thật. Anh nhịn cười huơ tay miêu tả: “Anh không lừa em mà, anh còn được xem ảnh rồi cơ, con bé cao bằng này, cao hơn em khi là mèo có xíu à…”
Dung Miên sững người, chậm rãi cúi đầu khẽ “ồ” một tiếng.
Chung Tập dừng lại, giờ mới phát hiện tâm trạng cậu có vẻ không ổn lắm.
“Sao vậy?” Anh hỏi, “Ăn hết xúc xích và thịt nguội rồi à?”
Dung Miên lắc đầu.
Chung Tập: “Đồ hộp cũng ăn hết rồi? Hay là anh đặt cho em thêm hai thùng nhé…”
Dung Miên vẫn lắc đầu.
Chung Tập chưa kịp nói thêm gì đã thấy Dung Miên hít một hơi thật sâu như hạ quyết tâm làm gì đó. Cậu ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, dè dặt hỏi: “Chung Tập, anh là con người, phải không?”
Chung Tập: “?”
Nếu hiện giờ người nói câu này không phải Dung Miên, nếu giây phút này biểu cảm của Dung Miên không nghiêm túc như vậy thì Chung Tập sẽ nghi ngờ cậu đang chửi mình không phải người.
Chung Tập: “…Phải.”
“Nhưng em là mèo.” Dung Miên nhìn anh chậm rãi nhấn mạnh một lần nữa, “Mèo đực.”
Chung Tập: “…Anh biết mà.”
Anh thực sự không hiểu hàng ngày cậu nghĩ gì trong đầu nữa.
“Có phải em nhớ mấy người bạn nhỏ lông xù kia không? Cả Khổng Tam Đậu nữa?” Chung Tập nghĩ ra một khả năng cao nhất, “Thực ra mấy ngày này em có thể đón họ đến nhà ở, dù sao nhà chúng ta cũng rộng…”
“Chung Tập, đây là nhà của chúng ta.” Dung Miên thất vọng cắt lời anh, “Trong nhà của chúng ta chỉ được có một con mèo duy nhất là em thôi.”
Chung Tập không dám nói tiếp nữa.
Dung Miên lại nhìn anh, sau đó cúi đầu suy tư hồi lâu. Trông cậu có vẻ rất mông lung như đang suy ngẫm đại sự cả đời vậy.
Chung Tập nghe thấy cậu bắt đầu lẩm bẩm: “Nhưng hình như anh không thể biến thành mèo…”
Sau đó cậu chầm chậm giơ tay lên sờ phần bụng bằng phẳng của mình, ngẩng lên nhìn Chung Tập qua màn hình điện thoại, nói với vẻ mặt đau khổ: “Nói cách khác, dù sau này chúng ta có thể giao phối nhưng hình như em không thể sinh mèo con cho anh được.”
Chung Tập: “…?”
“Có điều tuy anh không thể biến thành mèo, nhưng em có thể biến thành người.” Dung Miên nghiêm túc nói, “Chung Tập, anh thì sao? Anh có thể sinh cục cưng cho em không?
Danh sách chương