Dịch: Kogi
Trong lòng Chung Tập chợt dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình.
Sức gió nhỏ dần, mặt biển trở nên phẳng lặng, nước biển bị ánh chiều tà khoác lên lớp áo màu cam nhạt, Chung Tập bất giác cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Bởi vì trong ấn tượng của anh, rõ ràng dưới gốc cây dừa không có ai hết. Mới chỉ lơ đãng có bảy, tám phút mà chú chó Shiba kia đã đột nhiên biến mất, còn dưới gốc cây dừa thì xuất hiện Khổng Tam Đậu đầu tóc ướt nhẹp như vừa đi bơi về.
Chung Tập bắt đầu nghi ngờ mắt mình có vấn đề, nhưng nghĩ lại thì cũng có thể là do thời gian anh lơ đãng lâu hơn anh nghĩ.
Chó thì…chắc là bị chủ dẫn đi trong khoảng thời gian này rồi, sau đó chắc tại anh không chú ý phía sau, có lẽ khi Khổng Tam Đậu xuống biển anh cũng không nhìn thấy.
Chung Tập cứ có cảm giác sai sai ở đâu đó nhưng không thể nói rõ rốt cuộc là sai chỗ nào.
Hình như cả ngày hôm nay cô nàng Khổng Tam Đậu kia liên tục nói với Dung Miên rằng cô muốn bơi, chắc người ta bơi được một lúc rồi mà mãi vừa rồi anh mới phát hiện ra thôi.
Nhưng không biết vì sao Chung Tập vẫn hơi ớn lạnh trong lòng, anh ngoảnh lại nhìn một lần nữa thì thấy Khổng Tam Đậu đang vui vẻ xách bình nước thể thao của mình xoay người đi về.
Chung Tập hít sâu vào một hơi, cảm thấy có lẽ đúng là mình nghĩ nhiều rồi.
Hiện giờ chuyện khiến anh đau đầu hơn vẫn là Dung Miên.
Hình như Dung Miên đã quyết tâm phải cung cấp cho Chung Tập dịch vụ gì đó, thực ra đối với anh hiện tại thì hôn môi là nằm ở mức độ có thể chấp nhận được, ai ngờ sau lần “lỡ miệng” trước, có vẻ Dung Miên tưởng là Chung Tập không thích hôn.
Nhưng bây giờ Chung Tập cũng không thể nói thẳng với cậu là “Tôi thích cậu hôn tôi lắm, cậu hôn tôi thêm mấy lần nữa đi mà” được, vì vậy mà tình huống hiện giờ trở nên hơi có một chút…khó xử.
Quả nhiên ngày hôm sau ở trường quay, Dung Miên lại trưng ra dáng vẻ “muốn nói lại thôi”.
Cảnh quay của cậu kết thúc sớm hơn Chung Tập, thay quần áo xong cậu lại ngoan ngoãn ngồi bên ngoài chờ, lặng lẽ nhìn anh quay phim.
Thẩm Nghiên thương cậu nên lại lấy mấy chiếc thạch hoa quả từ túi quà Nghiên Nghiên ra cho cậu ăn, hai người trò chuyện một lát thì Thẩm Nghiên cũng đi về.
Dung Miên tiếp tục ngồi bên ngoài phim trường chờ Chung Tập, cậu thấy hơi chán nhưng điện thoại lại để ở chỗ Khổng Tam Đậu, không chơi Nail Salon giết thời gian được. Thế là cậu cúi đầu ăn liền ba chiếc thạch hoa quả vị dứa.
Sau khi Chung Tập hoàn tất các cảnh quay của ngày hôm nay, anh nhìn thấy Dung Miên đang thử xếp những chiếc vỏ thạch rỗng thành tòa núi nhỏ, kết quả chiếc vỏ cuối cùng dùng làm đỉnh núi mất cân bằng nên cả tòa “núi thạch” phút chốc đổ sập xuống.
Chung Tập: “…”
Dung Miên ngẩng lên nhìn thấy Chung Tập thì mắt sáng lên. Câu đầu tiên cậu hỏi anh là: “Anh đã nghĩ ra hôm nay muốn phục vụ gì chưa?”
Dung Miên tràn ngập mong chờ, Chung Tập khốn khổ bất lực.
Quay phim cả ngày bên bờ biển khiến Chung Tập cảm thấy vị mặn ngấm cả vào ngụm nước mà anh uống, đầu óc cũng bị gió biển thổi nghe kêu ù ù trong tai.
“…Cậu chờ một lát.” Chung Tập nói, “Để tôi đi bàn với Lưu Viên Phong về các cảnh quay ngày mai đã.”
Dung Miên khẽ “à” một tiếng rất ngoan, Chung Tập thấy cậu nhặt từng vỏ hộp thạch lên vứt vào thùng rác, sau đó chậm rãi xoay người đi đến bên bờ biển ngồi xuống nhìn ra ngoài khơi xa.
Lúc này Chung Tập mới yên tâm quay sang thảo luận với Lưu Viên Phong về cảnh quay ngày mai.
Thế mà một lát sau ngoảnh lại đã không thấy bóng dáng Dung Miên đâu nữa.
Chung Tập sững người.
Da đầu anh tê dại, tự hỏi biển này không ăn thịt người đấy chứ, hôm qua chú chó kia cũng biến mất chỉ trong vòng mấy phút, nhưng rõ ràng hôm nay là một con người to lù lù mà.
Cũng may khi phóng tầm mắt ra xa hơn, Chung Tập lại nhìn thấy bóng Dung Miên.
Chỉ là không biết cậu đã xuống biển từ bao giờ, nước biển thậm chí đã ngập qua eo cậu. Dung Miên quay lưng về phía Chung Tập, quần áo gần như đã bị nước biển thấm ướt hết dính sát vào người, còn cậu thì cúi đầu như đang tìm kiếm thứ gì đó trong làn nước dưới chân.
Sau đó Chung Tập thấy Dung Miên lại khó khăn tiến lên vài bước, anh có cảm giác mình sắp sửa lên cơn đột quỵ đến nơi rồi.
Anh hét lên gọi tên Dung Miên như bị tiếng gió và tiếng sóng biển quá lớn át đi, anh trơ mắt nhìn Dung Miên tiếp tục cúi đầu đi ra chỗ nước sâu hơn.
Chung Tập hoảng hồn, đành phải ném kịch bản ở chỗ cũ chạy ra sát bờ biển gọi Dung Miên một lần nữa.
Cuối cùng Dung Miên cũng ngoảnh lại, mắt cậu rất sáng.
Trông cậu có vẻ phấn khích lắm, cậu nói gì đó với Chung Tập nhưng tiếng gió quá lớn nên Chung Tập không nghe rõ. Anh thấy cậu lại hơi khom người như đang bắt thứ gì từ trong nước ra.
Sóng ở chỗ nước sâu cuộn lên rồi đánh ào tới, mạnh đến nỗi như muốn nhấn chìm cả người Dung Miên vào nước.
Cậu quay lại hô lên: “Tôi vừa nhìn thấy một con cá to lắm.” Cậu vừa hô vừa khua tay diễn tả cho Chung Tập, âm thanh được gió biển truyền đến nghe hơi xa xăm, “Nhưng tôi không tìm thấy nó nữa rồi.”
Tiết trời đầu xuân vẫn còn se lạnh, gò má Dung Miên đỏ hồng vì cóng nhưng đôi mắt vẫn sáng long lanh.
Khoảnh khắc đó, Chung Tập cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp.
Lại một con sóng lớn lại đánh ập vào sau lưng Dung Miên, Chung Tập nhất thời sợ thót tim, anh vội khàn giọng hô: “Đừng tìm nữa, cậu quay lại đây trước đã!”
Dung Miên ngơ ngác nhìn Chung Tập, hình như không hiểu tại sao anh lại hốt hoảng như thế.
Cậu cúi đầu nhìn chăm chăm xuống nước hồi lâu rồi mới tiếc nuối quay người đi vào bờ. Lúc này Chung Tập mới cảm thấy trái tim treo cao của mình dần dần hạ xuống.
Sóng ở phía sau hình như lại dâng cao hơn một chút, lớp cát dưới chân thì quá tơi nên dễ lún, Dung Miên bước đi không vững, Chung Tập lại lo lắng hô: “Cứ đi từ từ thôi!”
Dung Miên nhìn anh một cách khó hiểu nhưng vẫn thả chậm bước chân, khó nhọc bước từng bước đi về. Lúc cách Chung Tập chừng mười bước chân, một con sóng đánh ập vào lưng Dung Miên khiến cậu mất thăng bằng, loạng choạng ngã chúi người về phía trước. Chung Tập vội chạy đến kéo cậu ôm vào lòng.
“Cậu có chút ý thức an toàn nào không vậy?” Chung Tập giận muốn nổ phổi, “Ông tướng ơi, đây là biển chứ không phải bể bơi đâu, ban nãy không phải cậu đang bắt cá mà là chờ cá đến ăn thịt thì đúng hơn…”
Dung Miên ngây người, hồi lâu sau cậu mới đưa tay lên dụi dụi mắt.
Cậu nói: “Nhưng mãi mà anh chẳng nói cho tôi biết hôm nay anh muốn gì ý. Mà tôi có cảm giác anh không thích con cá nhỏ hôm qua tôi tặng anh lắm.”
“Thế nên tôi mới định đi bắt cho anh một con cá to hơn.”
Chung Tập sững người lại.
Dung Miên đột nhiên nhíu mày hắt hơi một cái. Chung Tập hoàn hồn, vội vàng kéo cậu đi về khách sạn.
Khách sạn mà đoàn làm phim thuê nằm ở sau bờ biển, Chung Tập dẫn Dung Miên về thẳng phòng mình, bảo cậu đi tắm nước nóng trước.
Trong lúc đó anh đi đun một phích nước ấm, sau đó ngồi xuống giường trầm tư.
Anh thực sự cảm thấy sầu ơi là sầu..
Chung Tập vừa sầu vì chuyện Dung Miên quyết tâm phải cung cấp phục vụ cho mình, vừa sầu vì chính bản thân. Anh cảm thấy mình đúng là kim chủ rén nhất cả vũ trụ, ép tình nhân đến bước đường cùng, phải đi bắt cá để lấy lòng mình.
Cửa phòng tắm mở ra.
Dung Miên mặc áo khoác tắm, đi chân trần, xách đôi dép của mình đứng ở cửa.
Gò má cậu bị hấp hơi ửng đỏ, buồn rầu nói với Chung Tập: “Dép ướt rồi.”
Chung Tập thở dài, lấy đôi dép lê dùng một lần của khách sạn ra đưa cho cậu thay.
Dung Miên nghiêm túc cúi đầu xỏ dép rồi nói với Chung Tập: “Đôi dép này chất lượng kém quá.”
“…Sau này đừng làm liều như vậy nữa, cá thì có nhiều, còn mạng của em chỉ có một thôi.” Chung Tập chân thành nói, “Nếu em thích nuôi cá thì khi nào về tôi sẽ đưa em đến chợ cá cảnh dạo một vòng, không cần phải liều lĩnh như vậy, hiểu chưa?”
Dung Miên nhìn Chung Tập hồi lâu.
Cậu nói: “Đúng là tôi rất thích cá, nhưng tôi thích tặng cá cho anh hơn.”
Chung Tập lặng người.
Thua thật rồi.
Anh khổ sở tự hỏi, liệu có sinh vật Trái Đất nào chống cự được khuôn mặt ngây thơ nhưng tính cách thì thẳng thắn này không?
“…Em đừng giày vò tôi nữa, yêu cầu của tôi hôm nay vẫn là một nụ hôn, vậy là được rồi.”
Chung Tập thở hắt ra ngồi xuống bên cạnh Dung Miên, chỉ chỉ miệng mình, “Đó, em hôn đi.”
Nhất thời Dung Miên tỏ vẻ bối rối.
“Họ bảo là hôn thì phải cắn.” Dung Miên nói, “Tôi sợ tôi lại cắn rách môi anh rồi anh không vui.”
Chung Tâp: “Ủa em…”
“Tôi có thể quay lại bãi biển nhìn một lần nữa không?” Dung Miên vui vẻ đề nghị, “Tôi sẽ không đi xa đâu, lúc nãy tôi còn nhìn thấy nhiều sò điệp với cả tảo biển, tiếc là đều thối hết rồi…”
Chung Tập thầm nghĩ, mình đã nói đến nước này rồi mà sao cậu vẫn cứ bám vào vụ cá mú thế nhỉ. Nhưng ngẫm lại thì rõ ràng hồi trước lúc xin ngủ với mình đứa nhỏ này còn mạnh dạn táo bạo lắm, chắc giờ đang chơi chiêu thả trước bắt sau đây mà.
Nghĩ vậy anh bỗng thấy thoải mái hơn nhiều.
Anh lại nghiền ngẫm kĩ lại một hồi, đột nhiên bắt được một trọng điểm khác.
“Khoan.” Chung Tập ngập ngừng hỏi, “Là ai bảo em…hôn thì nhất định phải cắn?”
Dung Miên hoang mang: “Sử Trừng bảo thế.”
Chung Tập ngây người: “Em và Sử Trừng có quan hệ gì?”
Dung Miên thuật lại những lời Sử Trừng hôm đó nói với mình cho Chung Tập.
“Không phải chứ, em không biết thì sao không hỏi tôi?” Chung Tập bắt đầu tăng xông, “Lời Sử Trừng nói mà em cũng dám tin? Cậu ta diễn cảnh hôn trông cứ như ong chích dứa…”
Dung Miên ngẫm nghĩ một lát rồi “ừm” một tiếng tỏ vẻ tán thành: “Đúng là anh đóng phim hay hơn cậu ấy nhiều.”
“…Trừ việc bố cậu ta nhiều giải hơn tôi ra, tôi có thể khẳng định là tôi hơn cậu ta về mọi mặt.” Chung Tập cố gắng hạ hỏa hết sức có thể rồi mới nói, “Sau này em không cần hỏi cậu ta, cái gì tôi cũng có thể dạy em được hết, hiểu chưa?”
“Thật không?” Dung Miên chần chừ hỏi, “Nhưng lúc đó trông anh có vẻ không thích cùng tôi…”
“Em lại đây.” Chung Tập cất tiếng gọi, nghe giọng điệu thì có vẻ như đang nhẫn nhịn ghê lắm, “Bây giờ, lúc này, tôi sẽ dạy em ngay và luôn.”
Dung Miên cảm thấy hình như Chung Tập lại tức giận rồi, cậu khẽ “ò” một tiếng đáp lại.
Cậu chậm chạp nhích lại ngồi kế bên Chung Tập, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, sau đó nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh.
Bây giờ Chung Tập đâm lao thì phải theo lao.
Nói gì thì nói anh cũng đã đóng phim nhiều năm, lý thuyết nắm chắc lắm rồi, dạy hôn môi tất nhiên là thừa sức. Chỉ là lần trước, khi cuộc hội thoại tương tự diễn ra hình như là hồi bọn họ mới quen, lúc đó Chung Tập vẫn là ánh sáng công lý, anh phân tích cho Dung Miên biết cần phải giữ tự trọng tự tôn trong giới giải trí như thế nào. Còn lần này cũng là dạy nhưng lại thành dạy hôn, và Chung Tập trở thành tên hề trong chính câu chuyện của mình.
Có lẽ vì Chung Tập im lặng lâu quá, Dung Miên không đợi được nên hỏi nhỏ: “…Anh biết thật không thế?”
Chung Tập hít sâu vào một hơi.
Anh dứt khoát sáp mặt lại gần, đầu tiên là đặt một nụ hôn nhẹ lên mà Dung Miên.
Sau đó cậu nghe thấy giọng nói lành lạnh của Chung Tập vang lên ngay bên tai mình: “Hành động tôi vừa mới làm gọi là thơm má chứ không phải một nụ hôn thực sự đúng nghĩa.”
Dung Miên nhìn Chung Tập, nghiêm túc gật đầu như học sinh tiểu học đang chăm chú ghi chép trong tiết học toán.
Chung Tập lại hít sâu một hơi.
“Hôm đó hành động em làm với tôi là môi đụng môi.” Anh tiếp tục giả vờ trấn tĩnh giảng giải, “Quả thực đây cũng có thể coi như một hình thức hôn, nhưng không được tính là một quy trình hôn môi hoàn chỉnh thực sự.”
Dung Miên ra chiều suy nghĩ, câu giơ tay lên chạm vào môi mình, sau đó tỏ vẻ đã ngộ ra chân lý.
Thì ra còn phức tạp như vậy. Dung Miên thầm nghĩ.
“Vậy thế nào mới là một nụ hôn thực sự?” Cậu tò mò hỏi.
Vài sợi tóc ướt của thiếu niên rủ xuống trán, đôi mắt cậu sáng long lanh nhưng đáy mắt thì hơi mơ màng, nhất thời Chung Tập cảm thấy hơi thở mình trở nên thật nặng nề.
Anh thầm thở dài trong lòng, đã đi đến bước này rồi thì dứt khoát làm tới luôn không nghĩ ngợi gì nữa.
Thế là Chung Tập nghiêng mặt hôn lên môi cậu.
Dung Miên hơi kinh ngạc mở to mắt.
Khác với vẻ mặt có chút cứng nhắc của Chung Tập, nụ hôn của anh lại rất dịu dàng.
Trong lúc môi lưỡi giao hòa, khoang mũi của Dung Miên tràn ngập hương cam quen thuộc tỏa ra từ người Chung Tập, cậu có thể cảm nhận được hai tay anh áp lên má mình và sống mũi cao thẳng của anh thì gần ngay trước mắt.
Dung Miên bị Chung Tập ép đến mức bất giác ngả người ra đằng sau, eo cũng dần dần mềm nhũn. Tuy không biết phải đáp lại thế nào nhưng nụ hôn này mang đến cho cậu một cảm giác vô cùng kỳ diệu, giống như lần đầu tiên cậu ăn hộp cá ngừ trộn tôm he vậy. Đó là cảm giác mới mẻ và thoải mái đến mức khiến cậu tê rần đến tận đầu ngón tay.
Dung Miên thấy thích lắm.
Chung Tập kết thúc nụ hôn này một cách hơi vội vàng.
Lúc anh đứng dậy ánh mắt hai người chạm nhau, khi Chung Tập nhìn thấy vẻ mông lung mê muội trong đôi mắt thiếu niên, anh cảm thấy tim mình cũng lỡ mất một nhịp.
Chung Tập bối rối nhìn đi chỗ khác.
“…Đây mới là một nụ hôn đích thực nhé.” Anh cảm thấy cổ họng mình hơi nóng, vì vậy ngừng lại một chút rồi mới gượng gạo nói tiếp, “…Đã học được chưa?”
Dung Miên không trả lời anh.
Chung Tập đứng đó lúng túng một lúc lại không nhịn được quay lại nhìn thì thấy Dung Miên đang đăm chiêu suy nghĩ, mãi không mở miệng nói gì.
Thực ra Chung Tập cũng chỉ đang cố tỏ ra thản nhiên mà thôi.
Anh bắt đầu tự hỏi tại sao vừa rồi mình lại hành động lỗ mãng như thế. Đứa nhỏ này không biết chừng mực đã đành, giờ đến cả mình cũng chập mạch thế nào lại còn hùa theo cậu…
Chung Tập cảm thấy mình không thể ngồi yên thêm một giây phút nào nữa.
Anh dứt khoát đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh thở lấy hơi nhưng đột nhiên bị ai đó vươn tay kéo góc áo.
Chung Tập sững người ngoảnh lại nhìn.
“Nhưng ban nãy anh dạy nhanh quá.” Dung Miên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chung Tập thật thà nói: “Tôi cảm thấy mình vẫn chưa học được.”
Chung Tập đứng hình: “Cái gì…”
Dung Miên nghoẹo đầu hỏi: “Vậy nên anh có thể dạy tôi lại một lần nữa không?”
Trong lòng Chung Tập chợt dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình.
Sức gió nhỏ dần, mặt biển trở nên phẳng lặng, nước biển bị ánh chiều tà khoác lên lớp áo màu cam nhạt, Chung Tập bất giác cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Bởi vì trong ấn tượng của anh, rõ ràng dưới gốc cây dừa không có ai hết. Mới chỉ lơ đãng có bảy, tám phút mà chú chó Shiba kia đã đột nhiên biến mất, còn dưới gốc cây dừa thì xuất hiện Khổng Tam Đậu đầu tóc ướt nhẹp như vừa đi bơi về.
Chung Tập bắt đầu nghi ngờ mắt mình có vấn đề, nhưng nghĩ lại thì cũng có thể là do thời gian anh lơ đãng lâu hơn anh nghĩ.
Chó thì…chắc là bị chủ dẫn đi trong khoảng thời gian này rồi, sau đó chắc tại anh không chú ý phía sau, có lẽ khi Khổng Tam Đậu xuống biển anh cũng không nhìn thấy.
Chung Tập cứ có cảm giác sai sai ở đâu đó nhưng không thể nói rõ rốt cuộc là sai chỗ nào.
Hình như cả ngày hôm nay cô nàng Khổng Tam Đậu kia liên tục nói với Dung Miên rằng cô muốn bơi, chắc người ta bơi được một lúc rồi mà mãi vừa rồi anh mới phát hiện ra thôi.
Nhưng không biết vì sao Chung Tập vẫn hơi ớn lạnh trong lòng, anh ngoảnh lại nhìn một lần nữa thì thấy Khổng Tam Đậu đang vui vẻ xách bình nước thể thao của mình xoay người đi về.
Chung Tập hít sâu vào một hơi, cảm thấy có lẽ đúng là mình nghĩ nhiều rồi.
Hiện giờ chuyện khiến anh đau đầu hơn vẫn là Dung Miên.
Hình như Dung Miên đã quyết tâm phải cung cấp cho Chung Tập dịch vụ gì đó, thực ra đối với anh hiện tại thì hôn môi là nằm ở mức độ có thể chấp nhận được, ai ngờ sau lần “lỡ miệng” trước, có vẻ Dung Miên tưởng là Chung Tập không thích hôn.
Nhưng bây giờ Chung Tập cũng không thể nói thẳng với cậu là “Tôi thích cậu hôn tôi lắm, cậu hôn tôi thêm mấy lần nữa đi mà” được, vì vậy mà tình huống hiện giờ trở nên hơi có một chút…khó xử.
Quả nhiên ngày hôm sau ở trường quay, Dung Miên lại trưng ra dáng vẻ “muốn nói lại thôi”.
Cảnh quay của cậu kết thúc sớm hơn Chung Tập, thay quần áo xong cậu lại ngoan ngoãn ngồi bên ngoài chờ, lặng lẽ nhìn anh quay phim.
Thẩm Nghiên thương cậu nên lại lấy mấy chiếc thạch hoa quả từ túi quà Nghiên Nghiên ra cho cậu ăn, hai người trò chuyện một lát thì Thẩm Nghiên cũng đi về.
Dung Miên tiếp tục ngồi bên ngoài phim trường chờ Chung Tập, cậu thấy hơi chán nhưng điện thoại lại để ở chỗ Khổng Tam Đậu, không chơi Nail Salon giết thời gian được. Thế là cậu cúi đầu ăn liền ba chiếc thạch hoa quả vị dứa.
Sau khi Chung Tập hoàn tất các cảnh quay của ngày hôm nay, anh nhìn thấy Dung Miên đang thử xếp những chiếc vỏ thạch rỗng thành tòa núi nhỏ, kết quả chiếc vỏ cuối cùng dùng làm đỉnh núi mất cân bằng nên cả tòa “núi thạch” phút chốc đổ sập xuống.
Chung Tập: “…”
Dung Miên ngẩng lên nhìn thấy Chung Tập thì mắt sáng lên. Câu đầu tiên cậu hỏi anh là: “Anh đã nghĩ ra hôm nay muốn phục vụ gì chưa?”
Dung Miên tràn ngập mong chờ, Chung Tập khốn khổ bất lực.
Quay phim cả ngày bên bờ biển khiến Chung Tập cảm thấy vị mặn ngấm cả vào ngụm nước mà anh uống, đầu óc cũng bị gió biển thổi nghe kêu ù ù trong tai.
“…Cậu chờ một lát.” Chung Tập nói, “Để tôi đi bàn với Lưu Viên Phong về các cảnh quay ngày mai đã.”
Dung Miên khẽ “à” một tiếng rất ngoan, Chung Tập thấy cậu nhặt từng vỏ hộp thạch lên vứt vào thùng rác, sau đó chậm rãi xoay người đi đến bên bờ biển ngồi xuống nhìn ra ngoài khơi xa.
Lúc này Chung Tập mới yên tâm quay sang thảo luận với Lưu Viên Phong về cảnh quay ngày mai.
Thế mà một lát sau ngoảnh lại đã không thấy bóng dáng Dung Miên đâu nữa.
Chung Tập sững người.
Da đầu anh tê dại, tự hỏi biển này không ăn thịt người đấy chứ, hôm qua chú chó kia cũng biến mất chỉ trong vòng mấy phút, nhưng rõ ràng hôm nay là một con người to lù lù mà.
Cũng may khi phóng tầm mắt ra xa hơn, Chung Tập lại nhìn thấy bóng Dung Miên.
Chỉ là không biết cậu đã xuống biển từ bao giờ, nước biển thậm chí đã ngập qua eo cậu. Dung Miên quay lưng về phía Chung Tập, quần áo gần như đã bị nước biển thấm ướt hết dính sát vào người, còn cậu thì cúi đầu như đang tìm kiếm thứ gì đó trong làn nước dưới chân.
Sau đó Chung Tập thấy Dung Miên lại khó khăn tiến lên vài bước, anh có cảm giác mình sắp sửa lên cơn đột quỵ đến nơi rồi.
Anh hét lên gọi tên Dung Miên như bị tiếng gió và tiếng sóng biển quá lớn át đi, anh trơ mắt nhìn Dung Miên tiếp tục cúi đầu đi ra chỗ nước sâu hơn.
Chung Tập hoảng hồn, đành phải ném kịch bản ở chỗ cũ chạy ra sát bờ biển gọi Dung Miên một lần nữa.
Cuối cùng Dung Miên cũng ngoảnh lại, mắt cậu rất sáng.
Trông cậu có vẻ phấn khích lắm, cậu nói gì đó với Chung Tập nhưng tiếng gió quá lớn nên Chung Tập không nghe rõ. Anh thấy cậu lại hơi khom người như đang bắt thứ gì từ trong nước ra.
Sóng ở chỗ nước sâu cuộn lên rồi đánh ào tới, mạnh đến nỗi như muốn nhấn chìm cả người Dung Miên vào nước.
Cậu quay lại hô lên: “Tôi vừa nhìn thấy một con cá to lắm.” Cậu vừa hô vừa khua tay diễn tả cho Chung Tập, âm thanh được gió biển truyền đến nghe hơi xa xăm, “Nhưng tôi không tìm thấy nó nữa rồi.”
Tiết trời đầu xuân vẫn còn se lạnh, gò má Dung Miên đỏ hồng vì cóng nhưng đôi mắt vẫn sáng long lanh.
Khoảnh khắc đó, Chung Tập cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp.
Lại một con sóng lớn lại đánh ập vào sau lưng Dung Miên, Chung Tập nhất thời sợ thót tim, anh vội khàn giọng hô: “Đừng tìm nữa, cậu quay lại đây trước đã!”
Dung Miên ngơ ngác nhìn Chung Tập, hình như không hiểu tại sao anh lại hốt hoảng như thế.
Cậu cúi đầu nhìn chăm chăm xuống nước hồi lâu rồi mới tiếc nuối quay người đi vào bờ. Lúc này Chung Tập mới cảm thấy trái tim treo cao của mình dần dần hạ xuống.
Sóng ở phía sau hình như lại dâng cao hơn một chút, lớp cát dưới chân thì quá tơi nên dễ lún, Dung Miên bước đi không vững, Chung Tập lại lo lắng hô: “Cứ đi từ từ thôi!”
Dung Miên nhìn anh một cách khó hiểu nhưng vẫn thả chậm bước chân, khó nhọc bước từng bước đi về. Lúc cách Chung Tập chừng mười bước chân, một con sóng đánh ập vào lưng Dung Miên khiến cậu mất thăng bằng, loạng choạng ngã chúi người về phía trước. Chung Tập vội chạy đến kéo cậu ôm vào lòng.
“Cậu có chút ý thức an toàn nào không vậy?” Chung Tập giận muốn nổ phổi, “Ông tướng ơi, đây là biển chứ không phải bể bơi đâu, ban nãy không phải cậu đang bắt cá mà là chờ cá đến ăn thịt thì đúng hơn…”
Dung Miên ngây người, hồi lâu sau cậu mới đưa tay lên dụi dụi mắt.
Cậu nói: “Nhưng mãi mà anh chẳng nói cho tôi biết hôm nay anh muốn gì ý. Mà tôi có cảm giác anh không thích con cá nhỏ hôm qua tôi tặng anh lắm.”
“Thế nên tôi mới định đi bắt cho anh một con cá to hơn.”
Chung Tập sững người lại.
Dung Miên đột nhiên nhíu mày hắt hơi một cái. Chung Tập hoàn hồn, vội vàng kéo cậu đi về khách sạn.
Khách sạn mà đoàn làm phim thuê nằm ở sau bờ biển, Chung Tập dẫn Dung Miên về thẳng phòng mình, bảo cậu đi tắm nước nóng trước.
Trong lúc đó anh đi đun một phích nước ấm, sau đó ngồi xuống giường trầm tư.
Anh thực sự cảm thấy sầu ơi là sầu..
Chung Tập vừa sầu vì chuyện Dung Miên quyết tâm phải cung cấp phục vụ cho mình, vừa sầu vì chính bản thân. Anh cảm thấy mình đúng là kim chủ rén nhất cả vũ trụ, ép tình nhân đến bước đường cùng, phải đi bắt cá để lấy lòng mình.
Cửa phòng tắm mở ra.
Dung Miên mặc áo khoác tắm, đi chân trần, xách đôi dép của mình đứng ở cửa.
Gò má cậu bị hấp hơi ửng đỏ, buồn rầu nói với Chung Tập: “Dép ướt rồi.”
Chung Tập thở dài, lấy đôi dép lê dùng một lần của khách sạn ra đưa cho cậu thay.
Dung Miên nghiêm túc cúi đầu xỏ dép rồi nói với Chung Tập: “Đôi dép này chất lượng kém quá.”
“…Sau này đừng làm liều như vậy nữa, cá thì có nhiều, còn mạng của em chỉ có một thôi.” Chung Tập chân thành nói, “Nếu em thích nuôi cá thì khi nào về tôi sẽ đưa em đến chợ cá cảnh dạo một vòng, không cần phải liều lĩnh như vậy, hiểu chưa?”
Dung Miên nhìn Chung Tập hồi lâu.
Cậu nói: “Đúng là tôi rất thích cá, nhưng tôi thích tặng cá cho anh hơn.”
Chung Tập lặng người.
Thua thật rồi.
Anh khổ sở tự hỏi, liệu có sinh vật Trái Đất nào chống cự được khuôn mặt ngây thơ nhưng tính cách thì thẳng thắn này không?
“…Em đừng giày vò tôi nữa, yêu cầu của tôi hôm nay vẫn là một nụ hôn, vậy là được rồi.”
Chung Tập thở hắt ra ngồi xuống bên cạnh Dung Miên, chỉ chỉ miệng mình, “Đó, em hôn đi.”
Nhất thời Dung Miên tỏ vẻ bối rối.
“Họ bảo là hôn thì phải cắn.” Dung Miên nói, “Tôi sợ tôi lại cắn rách môi anh rồi anh không vui.”
Chung Tâp: “Ủa em…”
“Tôi có thể quay lại bãi biển nhìn một lần nữa không?” Dung Miên vui vẻ đề nghị, “Tôi sẽ không đi xa đâu, lúc nãy tôi còn nhìn thấy nhiều sò điệp với cả tảo biển, tiếc là đều thối hết rồi…”
Chung Tập thầm nghĩ, mình đã nói đến nước này rồi mà sao cậu vẫn cứ bám vào vụ cá mú thế nhỉ. Nhưng ngẫm lại thì rõ ràng hồi trước lúc xin ngủ với mình đứa nhỏ này còn mạnh dạn táo bạo lắm, chắc giờ đang chơi chiêu thả trước bắt sau đây mà.
Nghĩ vậy anh bỗng thấy thoải mái hơn nhiều.
Anh lại nghiền ngẫm kĩ lại một hồi, đột nhiên bắt được một trọng điểm khác.
“Khoan.” Chung Tập ngập ngừng hỏi, “Là ai bảo em…hôn thì nhất định phải cắn?”
Dung Miên hoang mang: “Sử Trừng bảo thế.”
Chung Tập ngây người: “Em và Sử Trừng có quan hệ gì?”
Dung Miên thuật lại những lời Sử Trừng hôm đó nói với mình cho Chung Tập.
“Không phải chứ, em không biết thì sao không hỏi tôi?” Chung Tập bắt đầu tăng xông, “Lời Sử Trừng nói mà em cũng dám tin? Cậu ta diễn cảnh hôn trông cứ như ong chích dứa…”
Dung Miên ngẫm nghĩ một lát rồi “ừm” một tiếng tỏ vẻ tán thành: “Đúng là anh đóng phim hay hơn cậu ấy nhiều.”
“…Trừ việc bố cậu ta nhiều giải hơn tôi ra, tôi có thể khẳng định là tôi hơn cậu ta về mọi mặt.” Chung Tập cố gắng hạ hỏa hết sức có thể rồi mới nói, “Sau này em không cần hỏi cậu ta, cái gì tôi cũng có thể dạy em được hết, hiểu chưa?”
“Thật không?” Dung Miên chần chừ hỏi, “Nhưng lúc đó trông anh có vẻ không thích cùng tôi…”
“Em lại đây.” Chung Tập cất tiếng gọi, nghe giọng điệu thì có vẻ như đang nhẫn nhịn ghê lắm, “Bây giờ, lúc này, tôi sẽ dạy em ngay và luôn.”
Dung Miên cảm thấy hình như Chung Tập lại tức giận rồi, cậu khẽ “ò” một tiếng đáp lại.
Cậu chậm chạp nhích lại ngồi kế bên Chung Tập, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, sau đó nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh.
Bây giờ Chung Tập đâm lao thì phải theo lao.
Nói gì thì nói anh cũng đã đóng phim nhiều năm, lý thuyết nắm chắc lắm rồi, dạy hôn môi tất nhiên là thừa sức. Chỉ là lần trước, khi cuộc hội thoại tương tự diễn ra hình như là hồi bọn họ mới quen, lúc đó Chung Tập vẫn là ánh sáng công lý, anh phân tích cho Dung Miên biết cần phải giữ tự trọng tự tôn trong giới giải trí như thế nào. Còn lần này cũng là dạy nhưng lại thành dạy hôn, và Chung Tập trở thành tên hề trong chính câu chuyện của mình.
Có lẽ vì Chung Tập im lặng lâu quá, Dung Miên không đợi được nên hỏi nhỏ: “…Anh biết thật không thế?”
Chung Tập hít sâu vào một hơi.
Anh dứt khoát sáp mặt lại gần, đầu tiên là đặt một nụ hôn nhẹ lên mà Dung Miên.
Sau đó cậu nghe thấy giọng nói lành lạnh của Chung Tập vang lên ngay bên tai mình: “Hành động tôi vừa mới làm gọi là thơm má chứ không phải một nụ hôn thực sự đúng nghĩa.”
Dung Miên nhìn Chung Tập, nghiêm túc gật đầu như học sinh tiểu học đang chăm chú ghi chép trong tiết học toán.
Chung Tập lại hít sâu một hơi.
“Hôm đó hành động em làm với tôi là môi đụng môi.” Anh tiếp tục giả vờ trấn tĩnh giảng giải, “Quả thực đây cũng có thể coi như một hình thức hôn, nhưng không được tính là một quy trình hôn môi hoàn chỉnh thực sự.”
Dung Miên ra chiều suy nghĩ, câu giơ tay lên chạm vào môi mình, sau đó tỏ vẻ đã ngộ ra chân lý.
Thì ra còn phức tạp như vậy. Dung Miên thầm nghĩ.
“Vậy thế nào mới là một nụ hôn thực sự?” Cậu tò mò hỏi.
Vài sợi tóc ướt của thiếu niên rủ xuống trán, đôi mắt cậu sáng long lanh nhưng đáy mắt thì hơi mơ màng, nhất thời Chung Tập cảm thấy hơi thở mình trở nên thật nặng nề.
Anh thầm thở dài trong lòng, đã đi đến bước này rồi thì dứt khoát làm tới luôn không nghĩ ngợi gì nữa.
Thế là Chung Tập nghiêng mặt hôn lên môi cậu.
Dung Miên hơi kinh ngạc mở to mắt.
Khác với vẻ mặt có chút cứng nhắc của Chung Tập, nụ hôn của anh lại rất dịu dàng.
Trong lúc môi lưỡi giao hòa, khoang mũi của Dung Miên tràn ngập hương cam quen thuộc tỏa ra từ người Chung Tập, cậu có thể cảm nhận được hai tay anh áp lên má mình và sống mũi cao thẳng của anh thì gần ngay trước mắt.
Dung Miên bị Chung Tập ép đến mức bất giác ngả người ra đằng sau, eo cũng dần dần mềm nhũn. Tuy không biết phải đáp lại thế nào nhưng nụ hôn này mang đến cho cậu một cảm giác vô cùng kỳ diệu, giống như lần đầu tiên cậu ăn hộp cá ngừ trộn tôm he vậy. Đó là cảm giác mới mẻ và thoải mái đến mức khiến cậu tê rần đến tận đầu ngón tay.
Dung Miên thấy thích lắm.
Chung Tập kết thúc nụ hôn này một cách hơi vội vàng.
Lúc anh đứng dậy ánh mắt hai người chạm nhau, khi Chung Tập nhìn thấy vẻ mông lung mê muội trong đôi mắt thiếu niên, anh cảm thấy tim mình cũng lỡ mất một nhịp.
Chung Tập bối rối nhìn đi chỗ khác.
“…Đây mới là một nụ hôn đích thực nhé.” Anh cảm thấy cổ họng mình hơi nóng, vì vậy ngừng lại một chút rồi mới gượng gạo nói tiếp, “…Đã học được chưa?”
Dung Miên không trả lời anh.
Chung Tập đứng đó lúng túng một lúc lại không nhịn được quay lại nhìn thì thấy Dung Miên đang đăm chiêu suy nghĩ, mãi không mở miệng nói gì.
Thực ra Chung Tập cũng chỉ đang cố tỏ ra thản nhiên mà thôi.
Anh bắt đầu tự hỏi tại sao vừa rồi mình lại hành động lỗ mãng như thế. Đứa nhỏ này không biết chừng mực đã đành, giờ đến cả mình cũng chập mạch thế nào lại còn hùa theo cậu…
Chung Tập cảm thấy mình không thể ngồi yên thêm một giây phút nào nữa.
Anh dứt khoát đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh thở lấy hơi nhưng đột nhiên bị ai đó vươn tay kéo góc áo.
Chung Tập sững người ngoảnh lại nhìn.
“Nhưng ban nãy anh dạy nhanh quá.” Dung Miên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chung Tập thật thà nói: “Tôi cảm thấy mình vẫn chưa học được.”
Chung Tập đứng hình: “Cái gì…”
Dung Miên nghoẹo đầu hỏi: “Vậy nên anh có thể dạy tôi lại một lần nữa không?”
Danh sách chương